Sau quầy chỉ có một người phụ nữ đang miệt mài giã thuốc.
Thấy mẹ Bùi bước vào, người phụ nữ liền tươi cười chào hỏi: "Ôi, chị Tú đến chơi đấy à?"
Mẹ Bùi tên thật là Quách Tú.
"Tiểu Lý, tôi ghé mua ít thuốc..." Mẹ Bùi đáp lời với nụ cười thường trực.
"Cô gái này là?" Lý Lị tò mò hỏi.
"Đây là Tri Tri hiện đang ở nhờ nhà tôi." Mẹ Bùi định bụng khoe ngay là con dâu tương lai nhưng lại kìm lại.
Dù mẹ Bùi giới thiệu Kiều Tri Ý như vậy nhưng qua nụ cười rạng rỡ của bà, Lý Lị đoán chắc tám chín phần là vợ tương lai của Bùi Chinh, bằng không một cô gái xinh đẹp như vậy sao lại chịu ở nhờ nhà bà.
Biết thừa nhưng Lý Lị vẫn vờ như không biết, lên tiếng: "Tối qua có một chàng trai ghé tiệm chúng tôi mua thuốc, nghe nói nhà chị có một cô gái từ thành phố về, giỏi giang y thuật, đã kê đơn thuốc chữa tắc ruột cho bạn gái cậu ấy, phải chăng là..."
"Chính xác, chính xác!" Mẹ Bùi không giấu nổi vẻ tự hào: "Chính là Tri Tri nhà tôi kê đơn thuốc đấy, con bé học y mà..."
Vẻ mặt mẹ Bùi rạng ngời niềm vui, bà vô cùng quý mến Kiều Tri Ý, mong muốn rước cô về làm dâu ngày càng lớn, gần như không thể kìm nén nổi.
Kiều Tri Ý đưa đơn thuốc cho Lý Lị: "Phiền cô lấy giúp con năm phần những vị thuốc này."
Lý Lị lướt qua đơn thuốc, thấy có cây thạch tùng, thấu cốt thảo, lưu ký nô, tang chi, tùng hương, ngải cứu, cốt khí củ... toàn là những vị thuốc bổ máu, mạnh gân cốt, trong lòng hiểu rõ vài phần, bèn vào trong gọi chồng.
Chẳng mấy chốc, một người đàn ông dáng người gầy gò xuất hiện, râu tóc ngắn ngủn điểm bạc xen lẫn.
Người này là Dương Hà Vi, chủ tiệm thuốc Dưỡng Hòa Đường.
Ông ta chào hỏi mẹ Bùi rồi nhận lấy đơn thuốc từ tay vợ: "Số thuốc này là cho Bùi Chinh dùng sao?"
Danh tiếng Bùi Chinh vang xa khắp vùng, tuổi trẻ tài cao, trong quân đội lập nhiều chiến công, thăng chức từ tiểu đoàn trưởng lên phó đoàn trưởng, sắp tới là đoàn trưởng rồi, trong lúc làm nhiệm vụ không may bị thương, cũng từng đến đây khám chữa vài lần, sau đó thì không thấy quay lại.
Dương Hà Vi tự biết khả năng mình có hạn, không chữa trị được cho Bùi Chinh, cứ ngỡ anh đã tìm đến thầy lang khác.
Nào ngờ đâu lần này người nhà Bùi Chinh lại tìm đến, còn mua thuốc.
Mẹ Bùi cẩn thận giải thích: "Cô gái bên cạnh tôi học chuyên ngành y, rất quan tâm đến cánh tay của con trai tôi, vừa châm cứu vừa bốc thuốc, còn muốn mua thêm một số vị thuốc bắc để điều trị, cho nên tôi mới đích thân đưa con bé đến đây..."
Dương Hà Vi liếc nhìn cô gái bên cạnh mẹ Bùi.
Trông cô như học sinh cấp ba, đôi mắt trong veo, gương mặt còn phảng phất nét ngây thơ, Dương Hà Vi không khỏi nghi hoặc: "Tối qua có một chàng trai đến mua thuốc, đơn thuốc đó cũng là do cô kê sao?"
"Chính là con bé, không chỉ châm cứu mà còn kê đơn thuốc nữa..." Mẹ Bùi là người khéo ăn nói, nhanh miệng đáp thay Kiều Tri Ý: "Sáng nay bạn gái cậu ấy còn đến cảm ơn, tinh thần tốt lắm!"
Dương Hà Vi âm thầm tán thưởng trong lòng.
Nhưng ông ta lại nhìn sang Kiều Tri Ý, tại sao ông ta lại không tin nhỉ?
Một cô gái trẻ như vậy mà lại có bản lĩnh này sao?
Hiện tại cả xã đều đang quay lưng với y học cổ truyền, điều này làm ông ta không khỏi nghi ngờ năng lực y học cổ truyền của Kiều Tri Ý.