Để hoãn hòa không khí, Bạch Lạc Mai liền hỏi Khúc Như Thúy về chuyện cô ta xin nghỉ phép đến đoàn làm phim ở tỉnh để thử vai, Khúc Như Thúy trả lời qua loa, mắt không ngừng nhìn về phía Bùi Chinh nhưng người đàn ông đó hoàn toàn không nhìn cô ta.
Khúc Như Thúy cảm thấy có thể là do lúc nãy ra ngoài quá vội, không kịp trang điểm.
Ngày mai cô ta nhất định sẽ xuất hiện trước mặt Bùi Chinh với diện mạo hoàn toàn mới!
Nguyên Thuận Phong mang đến một cây đàn guitar cũ vừa mua, tự mình chơi một bài hát cũ của Liên Xô là "Cây sơn tra."
Bạch Lạc Mai vỗ tay khen ngợi.
Kiều Tri Ý cũng vỗ tay theo.
Mắt Đường Đường sáng lấp lánh thích thú.
Đúng lúc mọi người đang đắm chìm trong tiếng đàn guitar, Khúc Như Thúy vì muốn thể hiện bản thân trước mặt Bùi Chinh, cố ý nói với Bạch Lạc Mai: "Thực ra tôi cũng biết chơi đàn guitar, bài hát kinh điển nổi tiếng "Moskva không có nước mắt", tôi biết chơi đó..."
Bạch Lạc Mai ngạc nhiên: "Kinh điển? Nổi tiếng? Đó là bài hát của nước nào vậy, sao tôi chưa từng nghe?"
Nghiêm Hải và Nguyên Thuận Phong dừng chơi đàn, đều cảm thấy lạ lùng: "Bài hát nào cơ?"
Trong lòng Khúc Như Thúy khinh thường những kẻ nhà quê này: "Nổi tiếng lắm, là bài hát của Liên Xô!"
Nguyên Thuận Phong lên tiếng: "Có lẽ ý cô là bài "Đêm ngoại ô Moskva" phải không..."
"Đúng đúng đúng, là tôi nhớ nhầm tên." Khúc Như Thúy xấu hổ, vô thức nhìn về phía Bùi Chinh.
Anh vẫn chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Kiều Vũ Phi bật cười thành tiếng: "Nhầm hơi to đấy..."
Khúc Như Thúy vừa xấu hổ vừa bực bội: "Tôi đã nói là tôi nhớ nhầm rồi mà..."
"Đến tên người ta mà cô còn nhớ nhầm, cô có chắc là cô biết chơi đàn không?" Kiều Vũ Phi trêu chọc.
"Có gì khó đâu?"
Khúc Như Thúy nào chịu thua.
Nguyên Thuận Phong cũng ga lăng đưa cây đàn guitar cho Khúc Như Thúy: "Bài này tôi mới học, cô thử chơi xem..."
Khúc Như Thúy chỉ muốn ra oai: "Tôi chỉ biết chơi đoạn cao trào thôi."
"Không sao, chơi đại đi..."
Thế là Khúc Như Thúy bắt đầu gảy đàn, chỉ là đánh sai vài nốt, Nguyên Thuận Phong có thể nghe ra, Bùi Chinh tất nhiên cũng nhận ra.
Trước khi tay bị thương, anh cũng từng học chơi đàn guitar trong quân ngũ, học nhiều nhất là các bản nhạc Nga.
Nhìn Khúc Như Thúy là biết ngay cô ta còn chưa đạt đến trình độ xoàng xoàng.
Khúc Như Thúy chơi đàn xong, ngượng ngùng nói: "Chắc mọi người cười chê chết rồi, lâu rồi không chơi, hơn nữa tôi không quen chơi cây đàn guitar này..."
Bạch Lạc Mai lại khá nể mặt: "Chơi được lắm chứ..."
Đường Đường hỏi Kiều Tri Ý: "Chị Tri Tri, chị biết chơi đàn không?"
Kiều Tri Ý gật đầu: "Biết một chút..."
Khúc Như Thúy không coi thiên kim giả này ra gì, nếu thực sự có tài năng thì sao lại bị thật thiên kim đuổi về quê, vì vậy cô ta cười nói: "Đồng chí Kiều biết chơi à, vậy đưa cho cô, cô chơi đi..."
Cô ta muốn xem con bé giả danh này có thể chơi được trò trống gì.
Kiều Tri Ý đứng dậy nhận lấy cây đàn guitar, chỉnh dây một chút, thử âm thanh, những ngón tay thon thả lướt trên dây đàn.
Cô chơi một bài hát cũ của Nga là "Katyusha", những nốt nhạc như dòng suối róc rách tuôn chảy từ đầu ngón tay cô, gió nhẹ thổi qua triền đồi, chim mệt bay về tổ, những đám mây như kẹo bông gòn xếp chồng lên nhau trên bầu trời, cuộn trào dâng lên, không khí mang theo hương hoa mộc lan tháng sáu, những nốt nhạc dưới ngón tay cô cũng uyển chuyển múa dưới ánh hoàng hôn.