Mọi người như chìm đắm trong tiếng đàn, ngay cả những người đang câu cá gần đó cũng bị giai điệu du dương này thu hút.
Có một thanh niên thi trượt đại học thậm chí còn hát theo giai điệu của bài hát như để trút bỏ nỗi buồn phiền trong lòng.
Bùi Chinh lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng động lòng người của cô gái bên cạnh, ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt dịu dàng của cô một quầng sáng nhàn nhạt rực rỡ.
Trong tiếng nhạc trữ tình du dương này, trái tim anh bỗng đập rộn ràng.
Chỉ có một người là sắc mặt vô cùng khó coi.
Khúc Như Thúy tức đến mức sắp phát điên, thiên kim giả còn có tài năng này sao?
Hừ, có gì mà ghê gớm!
Một bài hát kết thúc, mọi người đều cảm thấy chưa thỏa mãn.
Kiều Vũ Phi là người vỗ tay đầu tiên: "Tuyệt vời! Em gái anh giỏi quá, dạy anh với."
Đường Đường giơ tay: "Chị Tri Tri, em cũng muốn học!"
Kiều Vũ Phi: "Con phải nhường người lớn chứ, chú học trước."
Đường Đường: "Người lớn phải nhường trẻ con chứ ạ, con trước!"
Kiều Vũ Phi: "Chú già rồi, chú học trước!"
Hai người không ai chịu nhường ai, lén lút trừng mắt nhìn nhau.
Nghiêm Hải trêu chọc: "Vũ Phi này, cậu lớn thế này rồi mà còn tranh giành với Đường Đường sao?"
Bạch Lạc Mai nói: "Đúng vậy, thật không biết xấu là gì."
Đường Đường nhìn Kiều Vũ Phi với vẻ đắc ý: "Không biết xấu hổ!"
Kiều Vũ Phi cố ý làm ra vẻ hung dữ.
Bùi Chinh tinh ý nhận ra ánh mắt ngưỡng mộ của những chàng trai xung quanh dành cho Kiều Tri Ý, anh vô thức cau mày khó chịu.
Thậm chí Nguyên Thuận Phong ngồi bên cạnh cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ: "Em gái của Vũ Phi chơi đàn giỏi quá, không luyện tập ba năm năm thì không thể nào chơi được như vậy, gần đây tôi đang tập bài "Đêm ngoại ô Moskva", không biết có thể được cô chỉ bảo một chút không..."
Kiều Tri Ý khiêm tốn đáp: "Không dám nhận lời chỉ bảo, chúng ta có thể trao đổi kinh nghiệm với nhau..."
Nguyên Thuận Phong liền nói có một vài đoạn anh ta chưa hiểu rõ, muốn Kiều Tri Ý chỉ giúp, Kiều Tri Ý bèn đàn ngay tại chỗ.
Thấy Kiều Tri Ý và Nguyên Thuận Phong trò chuyện ăn ý, Bùi Chinh vô thức mím chặt môi.
Những nốt nhạc tuôn chảy từ đầu ngón tay của Kiều Tri Ý mang theo phong cách riêng của cô, như gió xuân lướt qua làm những người xung quanh say như điếu đổ, chìm đắm trong đó, Kiều Vũ Phi lên tiếng: "Em gái, em cứ chơi hết đi, anh muốn nghe..."
Nguyên Thuận Phong tiếp lời: "Đúng đó, tiếng đàn guitar của cô Kiều có phong cách rất riêng, điều này thật sự hiếm thấy..."
Kiều Tri Ý liền đàn trọn vẹn bài "Đêm ngoại ô Moskva", Nghiêm Hải và Bạch Lạc Mai vì biết lời nên hát theo.
Đường Đường bắt chước hát theo, dù không biết mình đang hát gì, cứ hát theo là được rồi.
Bùi Chinh cúi đầu, khóe môi khẽ vẽ nên một nụ cười hiếm hoi.
Khúc Như Thúy vẫn luôn quan sát Bùi Chinh, trong lòng thầm vui mừng, may quá may quá, Bùi tỷ phú là người từng trải, không coi trọng thiên kim giả Kiều Tri Ý, chỉ cười với cháu gái Đường Đường.
Dù sao thì trong nguyên tác đã sắp đặt cho Bùi Chinh một người vợ trước là Kiều Tâm Nguyệt độc ác và ngang ngược, sau này lại gặp được nữ chính vạn người mê, đường tình duyên đều không suôn sẻ, tóm lại là không phải đối tượng dành cho pháo hôi thiên kim giả.
Nhưng trong nguyên tác có nhắc đến việc thiên kim giả Kiều Tri Ý kết hôn với một sĩ quan, cuộc hôn nhân không hạnh phúc, còn bị thận thiên kim Kiều Tâm Nguyệt trả thù.