Trans: Thuỷ Tích
Thẩm Liên không cần xem cũng biết trên mạng đang mắng chửi mình như thế nào.
Mà Trịnh Ca ngay khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Liên, cả người cũng không thoải mái là bao.
Nụ cười trên mặt hắn ta cứng đờ, ánh mắt biến hóa khác thường, có kiêng dè và hận thù được che giấu thật sâu nhưng chẳng bao lâu đã nhận ra đang đứng trước màn ảnh, loại cảm xúc không đúng này lập tức tan biến, ngưng tụ thành thỏa hiệp và thản nhiên nơi đáy mắt. Giọng hơi khàn nói: "Đã lâu không gặp, Thẩm Liên."
Thẩm Liên thầm nghĩ kỹ xảo biểu diễn này thật tốt. Tại sao một ít antifan trên mạng lại bôi nhọ Trịnh Ca là bình hoa không biết diễn chứ?
Thẩm Liên gật đầu: "Đã lâu không gặp."
[Con mẹ nó! Anh trai tôi uất ức sắp chết rồi.]
[Rốt cuộc Thẩm Liên đang giả vờ giả vịt cái gì chứ?!]
[Người mới báo danh, yếu ớt hỏi một câu, đây là Thẩm Liên mắt lệch miệng méo tựa như quả mướp già mà các người nhắc tới đó hả?]
[ĐM! Vô tình ấn vào đề cử chương trình tạp kỹ này, anh đẹp trai mặc áo thun xanh là ai? Trong vòng ba phút, tôi muốn biết toàn bộ thông tin về anh ta!]
[Lầu trên, Thẩm Liên mà cậu cũng nuốt trôi sao? Cậu đói phát điên rồi hả?]
[Trả lời lầu trên, bà đây muốn thích ai thì thích người đó, cậu làm gì được tôi chắc?]
Khu bình luận lập tức trở nên hỗn loạn.
Thật không dám dấu giếm, ngay cả một ít antifan cũng phải im lặng.
Họ vốn định kéo Trịnh Ca lên đề tài thảo luận, dù gì người này rất có độ bàn tán. Nhưng không ai ngờ Thẩm Liên đã yên lặng hai tháng, đột nhiên "Ra quân mạnh mẽ" đến thế.
Thay đổi hình tượng?
Đừng nói chứ, sự thay đổi này cũng rất thú vị.
Mọi người quyết định cần phải quan sát thêm.
Nhưng cho dù nói thế nào, pha va nhau giữa Trịnh Ca và Thẩm Liên đã mang tới hiệu quả tốt hơn tổ chương trình mong đợi!
Tổ chương trình vốn định lấy Thẩm Liên hút hết toàn bộ hỏa lực, cảm xúc tiêu cực của khán giả đều xả lên người y, màn ảnh không cần quá nhiều. Dù gì năng lực tìm đường chết của người này rất mạnh, cho vài phân đoạn uất ức là đã có tác dụng khơi gợi cảm xúc trong y lên rồi.
Ai ngờ giờ phút này khi khách mời đang đứng cùng nhau, Thẩm Liên tự có phong thái kiêu ngạo như tùng khiến người ta nhìn qua một cái đã chú ý tới.
Mà loại người này, không thể nghi ngờ chính là đối tượng thiên vị của thợ quay phim.
Thẩm Liên phát hiện thời gian màn ảnh dành cho mình đã dài hơn một chút, y hơi nheo mắt cười nhẹ.
Khu bình luận: [???]
[Không phải chứ? Thứ này cho rằng ra vẻ đẹp trai thì sẽ trở nên đẹp trai thật sao?]
[Với cái nhìn của một kẻ háo sắc như tôi, anh ấy thật sự rất đẹp trai.]
Không ai chú ý tới, số lượng fan trên Weibo ngàn năm không nhúc nhích của Thẩm Liên, đang chậm rãi tăng lên...
Giữa trưa ăn cơm hộp, đến chiều chính thức quay chụp, vẫn là hình thức phát sóng trực tiếp.
Trong phòng nghỉ, bầu không khí vô cùng quái dị.
Gần như không ai nói chuyện với ai.
"Thẩm Liên, chút cơm này có đủ ăn không?" Chu Oán Ngọc đi tới, trên tay bưng hộp cơm của mình, cơm bên trong được chia thành hai phần.
Trịnh Ca thoáng nhìn về phía bên này.
Thẩm Liên ngẩng đầu, "Cũng tạm. Chị ăn xong rồi à?"
"Ừ." Chu Oánh Ngọc gật đầu: "Tôi cần giữ dáng."
Thẩm Liên đưa hộp cơm của mình qua, "Vậy chị đổ sang cho tôi đi."
Không biết có phải tổ chương trình cố ý hay không, phần ăn của Thẩm Liên ít không nói, bên trong còn nhiều rau, so với ba mặn một rau của các khách mời khác thật sự quá chênh lệch.
Tổ chương trình đã trong tư thế chờ, chờ Thẩm Liên bùng nổ, lát nữa phát sóng còn có cái để xem.
Ai ngờ người này lại ổn trọng như con chó già.
Lúc Chu Oánh Ngọc xớt cơm cho Thẩm Liên còn tiện thể chia một phần thịt kho tàu và thịt hầm tiêu xanh của mình cho y.
Thẩm Liên nhìn Chu Oánh Ngọc, thấp giọng: "Cảm ơn."
Chu Oánh Ngọc chỉ cười.
Đợi Chu Oánh Ngọc ngồi về chỗ, Phùng Túc Túc nhìn thấy toàn bộ quá trình bỗng nhiên cắn đũa mở miệng: "Chị Oánh Ngọc với ai cũng tốt vậy hết."
Hôm nay Chu Oánh Ngọc cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc gọn gàng. Còn Phùng Túc Túc thì một bộ đồ phối màu kẹo, không giống quần áo thường ngày, càng như là nhân vật hoạt hình nào đó.
Chu Oánh Ngọc đối diện với ánh mắt của Phùng Túc Túc, chẳng hiểu sao thấy không được thoải mái.
Giây tiếp theo lại nghe Thẩm Liên lười biếng nói: "Tôi nhớ không lầm, Chu Oánh Ngọc còn nhỏ tuổi hơn chị."
Lông mi Phùng Túc Túc khẽ run lên.
Thẩm Liên bổ đao: "Nhỏ hơn hai tuổi."
Lúc vừa mới công bố thông tin khách mời, Thẩm Liên đã nhớ kỹ hết mọi người.
Phùng Túc Túc không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm. Nhưng người có mắt đều có thể nhận ra, cô ta không được vui lắm.
"Ôi trời, kém hai tuổi thì có là gì." Lý Gia Bác nhảy ra hòa giải, cười tủm tỉm nói với Phùng Túc Túc, "Cậu còn phải học Thẩm Liên nhiều, tố chất tâm lý của người ta là không có đối thủ đấy."
Hắn ta nói chuyện luôn mang theo ý cười, vừa lúc che đậy thái độ thù địch, tựa như chỉ là đang nói giỡn mà thôi.
Vẻ mặt Phùng Túc Túc thay đổi, đột nhiên nghĩ tới định vị của Thẩm Liên - Nơi trút giận của chương trình.
Vì thế Phùng Túc Túc có lại lòng tin, buông đũa, khoa trương ho hai tiếng, "Thẩm Liên, có thể truyền dạy chút kinh nghiệm không?"
"Da mặt dày." Thẩm Liên tiếp lời, "Đủ dày là được, đao súng cũng không xuyên qua ấy."
Phùng Túc Túc đang muốn cười, chợt nghe Thẩm Liên nói tiếp: "Nhưng chị có năng lực trời cho sẵn rồi chắc là không cần phải học đâu, đi lại vài ngày trong vòng luẩn quẩn này là thấu hiểu ngay thôi."
Giọng điệu của y tự nhiên hơn hẳn bất kỳ ai khác, không hề nghe ra cảm giác quái gở trong đó, còn có mùi vị của người đi trước nữa, như là đang nghiêm túc truyền thụ kinh nghiệm vậy.
Bàn về công lực, Phùng Túc Túc còn xa mới đủ, khóe mắt nảy lên mấy cái.
Lý Gia Bác hơi không tán thành, "Thẩm Liên, nói chuyện với con gái nên lễ độ một chút."
"Do anh cả ngày chỉ nghĩ tới thiết lập 'Anh trai ánh mặt trời' cho nên mới không tập trung vào kỹ xảo biểu diễn được. Anh nhìn Phương Khoa người ta kìa, ra mắt một năm, tuy là phim mạng nhưng đều hot cả." Thẩm Liên chưa hoàn toàn rút ra khỏi huy hoàng ở đời trước, lúc nói lời chỉ trích người lại vô cùng có sức đánh vào, "Phương Khoa cố lên, tương lai đáng mong chờ."
Phương Khoa vốn có tính khiêm tốn hiếu học, Thẩm Liên lại là người đi trước, được y khen ngợi như vậy lập tức gật đầu liên tục, "Được được, tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Anh cả Triệu Lâm thấy Thẩm Liên nước miếng tung bay, ai dám tiến lên thì sẽ nã pháo, bản năng chỉ muốn yên ổn nói cho anh ta rằng tốt nhất đừng lên tiếng.
"Haiz." Trịnh Ca đặt hộp cơm xuống, cuối cùng đôi mắt nhìn về phía Thẩm Liên, trên mặt hắn ta mang theo cảm giác vô tội tự nhiên, giọng điệu cảm thông lại bất đắc dĩ: "Thẩm Liên, cậu không cần phải như vậy, tôi và Chu Đường Tư..."
"Chu Đường Tư." Thẩm Liên ngắt ngang, y không thể nhịn được nhíu mày lại, chân thành khẩn khoản nói: "Đừng nhắc tới cái tên xui xẻo này được không?"
Người này chơi đùa chủ cũ như con chó vậy.
Có thể nói nếu không bị Chu Đường Tư lợi dụng và tùy ý xúc phạm thì chủ cũ đã không phải đi đến bước đường này.
Trịnh Ca ngạc nhiên.
Những người khác cũng tựa như bị ấn phải nút im lặng.
Đừng nói Trịnh Ca, ở đây ai chẳng biết Thẩm Liên si mê Chu Đường Tư, mấy năm nay làm không biết bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng vì Chu Đường Tư. Quả thực có thể xưng là con chó la liếm mang vào sách giáo khoa luôn.
Đó là đối với chủ cũ, còn đối với Thẩm Liên mà nói, Chu Đường Tư chỉ là một tên ngốc ích kỷ, ngoan cố, lại không có điểm mấu chốt. Nếu có thể, tốt nhất cả đời này bọn họ cũng đừng xuất hiện trước mặt y.
"Ăn cơm! Ăn cơm!" Triệu Lâm không thể không mở miệng.
Tổ chương trình: "..."
Ý định ban đầu của họ là muốn làm Thẩm Liên nổi giận, chứ không phải để Thẩm Liên làm cho những người khác nổi giận.
Sau đó khi Trịnh Ca đứng lên, tựa như vẫn còn đắm chìm trong chấn động mà câu nói vừa rồi của Thẩm Liên mang tới, cả người có vẻ rất mờ mịt.
Thẩm Liên thản nhiên lại lạnh lùng, nếu không thể sống chung hòa bình thì y sẽ dùng những quân bài nát bét trong tay làm cho mọi người cùng nổ tung.