Trans: Thuỷ Tích
Phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Các khách mời nhiệt tình chào hỏi khán giả.
Thẩm Liên cười nhẹ về phía màn hình. Y rõ ràng hơn bất kỳ ai, với tình hình trước mắt càng là lấy lòng khán giả thì càng sẽ không được lòng họ, vừa đủ là được rồi.
[Mấy người đừng nói chứ, Thẩm Liên đừng có bộ dáng nịnh nọt đó thì vẫn rất là vừa mắt.]
[Lúc cậu ta mới vừa ra mắt cũng rất không tệ, ai ngờ sau lại ngày càng lệch lạc.]
[Nói chuyện thay chó Thẩm là người không có tam quan.]
[Lầu trên, không phải người nào cũng thích anh Trịnh nhà cô đâu, muốn dạy người thay chủ của cô thì âm thầm làm đi, đừng có sủa với người khác.]
Khu bình luận hỗn loạn cuộc chiến nước bọt, chẳng bao lâu, tổ chương trình đã thông báo nhiệm vụ.
Các khách mời không cần chia nhóm, dựa vào chỉ dẫn của biển báo dọc trên đường đi, chỉ cần trước khi trời tối đi đến điểm cuối là được.
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trong rừng có rất nhiều nguy cơ, quan trọng hơn nữa là tổ chương trình không hề cung cấp đồ ăn, cho dù là một ly nước.
Thậm chí ngay cả kẹo cao su Phương Khoa tự mang theo cũng bị tịch thu.
[Ha ha ha, Khoa Khoa đần ra rồi.]
Thẩm Liên mặc áo khoác vào, đi phía cuối đội ngũ.
Thẩm Liên biết có một camera vẫn âm thầm quay chụp chính mình nhưng y không muốn cho tổ chương trình điểm gây tranh cãi mà họ mong muốn.
"Cậu nói xem tại sao lần này Thẩm Liên lại có thể bình tĩnh đến vậy?" Một phó đạo diễn phàn nàn với trợ lý bên cạnh.
Trợ lý xấu hổ cười, nhìn Thẩm Liên.
Thanh niên trong màn ảnh, eo nhỏ chân dài, điệu bộ khi đi đường thảnh thơi, động tác lộ ra nhẹ nhàng linh hoạt, vạt áo khoác vẽ ra một độ cong phóng khoáng giữa không trung.
Gương mặt kia cũng không hề có góc chết.
Sở Dịch Lan ngậm điếu thuốc nhìn thanh niên trong màn ảnh phát sóng trực tiếp, con ngươi cuồn cuộn.
Từng bước tiến vào phạm vi rừng núi, ánh mặt trời lập tức trở nên mỏng manh hơn, không khí ẩm ướt rét lạnh, hơi nước chui qua áo vào bên trong cổ người ta.
Thảm thực vật trước mặt um tùm tươi tốt, từng bụi cây lâu năm cao chọc trời dựa sát vào nhau không chừa lại bao nhiêu kẽ hở.
Triệu Lâm hai tay chống hông, đưa mắt nhìn bốn phía, "Chẳng lẽ biển báo đều bị giấu đi rồi sao?"
Một biển báo trước đó chỉ chính là hướng này nhưng càng đi sâu vào trong lại càng khó gặp hơn.
Thẩm Liên nghĩ tới biển báo là được cắm vào trước một ngày quay chụp, tuy tổ chương trình sẽ bày ra các mức độ khó khăn nhưng cũng không thể giấu biển báo tới chân trời được.
Y cúi người gạt đám cỏ dưới đất ra, cẩn thận tìm kiếm.
Phùng Túc Túc cười khẽ: "Thẩm Liên, biển báo nhà ai sẽ giấu trong đất chứ?"
Thẩm Liên không thèm để ý tới cô ta, chẳng bao lâu đã phát hiện một hàng dấu chân, đi theo dấu chân về phía trước quả nhiên nhìn thấy bên trong bụi cây có những dấu vết bị đào bới lộn xộn.
Thẩm Liên cầm khúc cây đẩy ra, thấy được biển báo chỉ dẫn.
"Bên phải." Thẩm Liên thấp giọng nói: "Biển báo ở trong này."
Triệu Lâm tiến lên vừa thấy, mặt mày rạng rỡ, vỗ lên bả vai Thẩm Liên, "Thằng nhóc cậu khá lắm!"
Thẩm Liên cười khẽ, đất ẩm bùn dày rất dễ để lại dấu vết, không có bao nhiêu khó khăn chỉ cần cẩn thận tìm là được.
"Để tôi đi trước cho anh Triệu." Thẩm Liên nói: "Hôm nay tôi có mang giày chống trượt."
Triệu Lâm gật đầu: "Được thôi!"
Lúc này, người dẫn đường trở thành Thẩm Liên.
Trịnh Ca nhìn theo bóng dáng y, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.
Lại là một hồi bôn ba lên đường, mọi người đều đã miệng khô lưỡi khô.
Thẩm Liên đứng trên một tảng đá lớn nhìn về phía trước, nói một câu: "Có suối."
Triệu Lâm: "Thật sao? Mau mau mau, tôi khát sắp chết rồi!"
Trong núi có không ít nguồn nước, mà nước suối là có thể uống. Nhưng người từ ngoài vào rất khó phát hiện, chỉ có người dân ở xung quanh đây lúc lên núi đào thổ sản đến để giải khát mới quen đường thôi.
Chu Oánh Ngọc tò mò: "Thẩm Liên, sao cậu biết?"
"Củ niễng." Thẩm Liên chỉ vào một bụi cây có hình dạng răng cưa, cành lá mọc ngang ở một vùng đất thấp nói, "Thứ này bình thường chỉ mọc ở những nơi gần nguồn nước."
"Chậc." Lý Gia Bác cười khẽ: "Thẩm Liên, nếu chúng ta đi không một chuyến không công thì cậu định đền tội thế nào đây?"
Tổ chương trình đã từng mịt mờ nói với Lý Gia Bác, Thẩm Liên là một vai nhỏ dùng để tạo tính giải trí cho chương trình, thi thoảng có mâu thuẫn xung đột là hiệu quả cần thiết, duyên người xem của anh ta chắc chắn sẽ tốt hơn Thẩm Liên.
Cho nên Lý Gia Bác chọc ngoáy Thẩm Liên không thấy ngại một chút nào.
Thẩm Liên nhìn thoáng qua dưới chân Lý Gia Bác, "Sẽ không."
Lý Gia Bác còn định nói gì nữa thì đột nhiên chân bị trượt một cái, anh ta cố gắng giữ thăng bằng nhưng đất quá ẩm ướt, chỉ một giây, Lý Gia Bác đã ngã một cái trong miệng toàn là bùn.
"Này?" Trịnh Ca chỉ kịp vươn tay.
Không chỉ có thế, để khoe dáng hôm nay Lý Gia Bác còn mặc một cái quần ôm khít.
Sau một tiếng "Roẹt", đáy quần tét ra để lộ một mảng quần lót màu đỏ.
Đợi Lý Gia Bác mặt mày mờ mịt ngẩng đầu lên, lúc này Thẩm Liên mới chậm rì rì nói: "Hình như anh giẫm phải một nguồn nước rồi."
Lý Gia Bác: "..."
Chu Oánh Ngọc nhịn cười đến khó chịu.
May mà gần đó còn có một con suối khác, mọi người đợi bùn đất lắng đọng lại cũng không đến mức uống "mùi chân" của Lý Gia Bác.
"Anh Gia Bác." Phương Khoa không có ác ý nhưng vẫn nghe ra được đang cố hết sức nhịn cười: "Năm hạn của anh hả?"
"Ha ha ha ha!" Triệu Lâm lập tức bộc phát.
Lúc này mọi người đều cười to.
Sắc mặt Lý Gia Bác lập tức đỏ lên, anh ta thẹn quá thành giận nhưng trước màn ảnh lại không tiện nổi điên để tránh cho người ta nói bản thân chơi không nổi.
Trịnh Ca lộ ra hai cái lúm đồng tiền, sau đó nhìn về phía Thẩm Liên như là chỉ thuận miệng nói mà thôi: "Thẩm Liên, trước khi Gia Bác giẫm vào, cậu đã nhìn thấy nguồn nước rồi phải không?"
Đương nhiên Thẩm Liên sẽ không thừa nhận: "Anh cho rằng trong mắt tôi có trang bị tia X quang sao?"
Mắt Trịnh Ca chợt loé lên, sau đó mím môi: "Xin lỗi, tôi không có ý xấu."
Thẩm Liên: "Tôi cũng không có ý xấu."
Thái độ anh thế nào thì thái độ tôi thế ấy, không sai biệt nhau là mấy.
[ĐM, Thẩm Liên thật là hung dữ.]
[Hung dữ... Á? Đoạn trò chuyện rất bình thường mà.]
[Đừng nói nữa, fan Trịnh Ca nhạy cảm lắm.]
Đã có nước suối giải khát nhưng tổ chương trình không cho các khách quý bất kỳ dụng cụ gì để đựng, mọi người tìm tới tìm lui vẫn không có thu hoạch, chỉ có thể uống no rồi tiếp tục lên đường.
Thẩm Liên xếp ở cuối hàng, đang lúc y chuẩn bị lại uống thêm hai ngụm nữa thì một nắm đất lăn vào trong dòng nước.
Thẩm Liên ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Gia Bác nhún vai, "Xin lỗi, không để ý nên lỡ chân đá vào đó."
Thẩm Liên: "Không sao."
Lý Gia Bác thấy Thẩm Liên như không có việc gì, lúc xoay người trợn trắng mắt.
Anh ta cho rằng góc độ này sẽ tránh được camera nhưng lại không ngờ đúng lúc va phải một cái camera ẩn giấu, trong khung hình đều bị bắt vô cùng rõ ràng.
[A này...]
Có fan vội vàng giải thích:
[Gia Bác tính còn trẻ con, có lẽ là vừa mới bị ngã cho nên không vui.]
Fan Trịnh Ca thấy vậy cũng nhảy vào:
[Đã nói rồi mà, người đó là Thẩm Liên, chẳng phải bị ghét là bình thường lắm sao?]
[Lầu trên, lúc cô đẻ ra để quên não trong bụng mẹ hả? Đường là Thẩm Liên dẫn, nguồn suối cũng là Thẩm Liên tìm được, người ta lễ phép xếp cuối hàng. Xin hỏi đã làm sai cái gì?]
[Lầu trên, lúc Thẩm Liên bị mắng khắp cõi mạng, cô không có mặt phải không? Anh ta là người rất đáng ghét.]
[Trả lời lầu trên, tôi không có mặt, nhưng dù có mặt thì cũng biết việc nào ra việc đó. Thứ tôi nhìn thấy chính là Thẩm Liên không làm sai, Lý Gia Bác đang bắt nạt cậu ta! Còn có, Lý Gia Bác trợn trắng mắt thật là xấu xí!]
[Chị gái oai phong! Đã sớm cảm thấy Lý Gia Bác ngày càng lệch lạc rồi, trừ chương trình tạp kỹ ra cũng không có bản lĩnh gì, không biết dựa vào cái gì mà trở thành thành viên chính thức của chương trình nữa.]
"Lý Gia Ninh này, là làm cái gì?" Trong văn phòng, Sở Dịch Lan đột nhiên hỏi.
Trợ lý Dương Bân không hiểu gì ngẩng đầu lên.