Ánh mắt Thẩm Lan Phong hơi lóe lên, nghĩ kỹ rồi khẽ cười: “Gửi bột giặt cũng được, nhưng... thật ra anh có hứng thú với em hơn.”
"Thế nào, em có nộp đơn xin việc vào tập đoàn nhà thẩm không?" Anh sẽ đối xử tốt nhất với em. "Thẩm Lan Phong thì thầm như mê hoặc:" Hơn nữa... Ngày nào cũng nhìn thấy cái mặt bí xị của chủ tịch tập đoàn nhà Hoắc kia, không tốt cho sức khỏe đâu."
“Nào, đến với anh đi, anh có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn...”
Giọng điệu của hắn không ngả ngớn làm người ghét bỏ mà thay vào đó là sự dịu dàng như một người tình. Lãng mạn, đầy yêu thương, và chỉ nhìn chằm chằm vào người mình yêu khiến nam trợ lý phía sau Lâm Phong Ngạn phải thèm thuồng.
Mặt của Hoắc Đình Trầm lạnh như vừa vớt ra từ thùng đá, con dã thú vất vả lắm hắn mới nhốt lại được đang liều mạng đâm sầm vào lồng, suýt chút nữa tay đã bóp nát ly rượu.
Nhưng Đường Đường không để hắn thất vọng, dứt khoát quay sang, từ chối lời mời của Thẩm Lan Phong không chút lưu luyến.
Hoắc Đình Trầm không muốn nhìn họ nói chuyện, liền từ trong hộp xì gà trên bàn lấy ra một điếu, Đường Đường thấy thế lập tức bước đến, tháo găng tay, cắt đầu xì gà đưa cho Hoắc Đình Trầm.
Chủ tịch Hoắc hai chân bắt chéo, nét mặt góc cạnh điển trai, mái tóc chải ngược lòa xòa vài sợi do nghiêng đầu. Bởi vì ghế hơi ngắn, Đường Đường nửa quỳ lấy bật lửa, "đát" một tiếng, ngọn lửa màu xanh lam liếʍ điếu xì gà, cháy thành một làn sương mờ ảo.
Thân sĩ và quân vương ngày xưa thế nào, nhìn cảnh này là hiểu ngay.
Hoắc Đình Trầm cụp mắt xuống, quét qua khuôn mặt, đôi môi, chiếc cổ thiên nga trắng nõn làm người yêu thích, cùng cảnh xuân lấp ló lộ ra sau cổ áo do động tác cung kính của Đường Đường ... hầu kết của người đàn ông cuộn trào, đôi mắt đen u ám không ngừng dấy lên bão táp.
Hoắc Đình Trầm ngồi, Đường Đường cũng đang nửa quỳ, hành động thần phục như vậy làm Thẩm Lan Phong ở bên cạnh cũng thu lại nụ cười, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác muốn cướp đoạt.
Sau đó, Thẩm Lan Phong không chọc chửi nữa, chỉ liếc nhìn Đường Đường thêm vài cái, liền rời sân golf với vài ông chủ, làm cậu hai Lâm luôn trong tư thế nhảy ra can ngăn thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối 8 giờ, khi Hoắc Đình Trầm đưa Đường Đường vào cửa bữa tối sinh nhật của bà Trình, rất nhiều người vây quanh chào hỏi.
Nhưng mọi người đều biết tính tình của Hoắc Đình Trầm như thế nào, cũng không dám chọc điên ông nội này, chỉ nhìn chằm chằm vào trợ lý mới của hắn, trong bữa ăn, Đường Đường cũng uống không ít rượu, hai má hơi ửng hồng rất ngon miệng.
Hoắc Đình Trầm không ngăn lại, đôi mắt đen phản chiếu vị trợ lý ưu tú cố gắng tỉnh táo trước mặt, trên khóe môi dường như có một nụ cười ý nhị.
... Trợ lý nhỏ của hắn rất hấp dẫn, nên chỉ đành khóa ở trên giường sơm sớm, ăn đến không còn xương cốt. Như vậy con chim sơn ca xinh đẹp sẽ không bay đi mà chỉ ở lại hót cho một mình hắn.
Hoắc Đình Trầm là một nhân vật tàn nhẫn trong giới kinh doanh, phương thức tàn nhẫn, người như vậy.... làm sao có thể là người tốt được.
Vì vậy, dưới sự cố tình của hắn, Đường Đường đã có chút say, Hoắc Đình Trầm rời khỏi bữa tiệc sớm, đưa Đường Đường đến khách sạn do nhà họ Trịnh chuẩn bị cho những người đến chúc mừng. Cửa phòng tổng thống mở ra, Đường Đường say xỉn nghe thấy Hoắc Đình Trầm bảo mình vào, liền không chút suy nghĩ bước vào.
Trợ lý bối rối vô tình bước vào bẫy của ông chủ, cánh cửa đóng lại, che đi những điều xấu xa sắp được dàn dựng trong phòng.
Đường Đường ngồi xuống sô pha nhìn ông chủ đi tắm nhưng không có phản ứng, rượu làm tê liệt suy nghĩ của cậu, trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ, chính là nghe lời.
Nghe lời chủ tịch.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Hoắc Đình Trầm đi ra mặc áo choàng tắm, lấy khăn lau tóc, bước đến sô pha bên cạnh Đường Đường, giọng nói có chút khàn khàn.
“Cho tôi điếu thuốc.”
“......Vâng.”