Đầu của Lâm Phong Ngạn sắp hói đến nơi rồi. Hai anh em sinh đôi nhà họ Lâm, anh cả là bạn thân của chủ tịch Thẩm, "hồ ly" nổi tiếng trong giới kinh doanh. Còn anh ta thì ... Có lẽ là do sự ngu ngốc này, anh ta mới thành bạn thân được của con cá mập trắng nhà họ Hoắc.
Hai nhà Hoắc Thẩm đã trở thành người khổng lồ trong giới kinh doanh, nhưng hai chủ tịch thì gặp đâu khịa đó.
Hoắc Đình Trầm không coi thường tâm tư của Thẩm Lan Phong như một cái sàng, Thẩm Lan Phong cũng không khinh thường mùi máu tanh của Hoắc Đình Trầm. Thường thì hai người này gặp nhau là bắt đầu cà khịa, sau đó anh trai thì đứng xem trò vui, anh ta thù phải hoảng hốt can ngăn.
Cậu hai Lâm chua xót rơi lệ, cảm thấy bao nhiêu năm qua mình sống thật vất vả.
Lâm Phong Ngạn vừa nghĩ Hoắc Đình Trầm và Thẩm Lan Phong vua không gặp vua thì tốt nhất, thì như ông trời trêu ngươi con người, từ xa vang lên một giọng nam lười biếng quen thuộc.
“A, chủ tịch Hoắc...”
Cái giọng này! Lâm Phong Ngạn đã quá quen thuộc! !
Anh ta giật bắn người, ngẩng phắt đầu nhìn lên, thấy từ cửa có vài người bước vào, người đàn ông đi đầu cầm gậy golf, găng tay trắng và tay áo ngắn trắng sạch sẽ, cùng một chiếc quần màu xám bạc phối với giày thể ȶᏂασ cùng màu. Vành mũ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi và đôi môi đang cười nửa miệng.
Lâm Phong Ngạn tim đập thình thịch, quay sang nhìn Hoắc Đình Trầm, thấy người đàn ông khẽ hừ mũi, đầu vẫn quay đi nhìn trợ lý Đường giúp vung gậy đánh gôn đánh bóng mà không thèm nhìn lại, cứ như người đàn ông vừa gọi hắn là một con muỗi vo ve khó chịu chỉ muốn đập một phát cho bẹp dí vậy.
Sau khi Đường Đường đánh xong, thấy sắc mặt của chủ tịch không ổn, lập tức đi tới ngăn cản những người đi tới. Cậu đã chơi được một lúc, chiếc cổ trắng sứ ngưng đọng một tầng mồ hôi thơm, hơi thở cũng hơi rối loạn.
“Thưa ngài, xin dừng bước. ”
Thẩm Lan Phong cũng hẹn người đến bàn chuyện hợp tác, khi đi ngang qua địa điểm thì tình cờ nhìn thấy Hoắc Đình Trầm và cậu hai nhà họ Lâm, hắn và Hoắc Đình Trầm đã chướng mắt nhau nhiều năm, vừa thấy người máu cà khịa của hắn lại nổi lên, sải chân bước đến.
Nhưng Thẩm Lan Phong không ngờ hắn còn chưa kịp tới nơi thì bất ngờ bị một chàng trai vô cùng xinh đẹp chặn đường. Trên người thanh niên còn có một mùi hương thơm mát bay ra như xua đuổi cái nắng mùa hè.
Thẩm Lan Phong nâng vành mũ lên nhìn người trước mặt, thanh niên trên cổ đổ mồ hôi mỏng, hầu kết tinh xảo, đôi mắt đen láy trong veo, lưng thẳng như cây tùng cây bách mà chắn lỗi đi của hắn, mùi hương mát lạnh như có như không mà câu lấy hắn làm cho mắt Thẩm Lan Phong tối đi.
"Đường Đường," Hoắc Đình Trầm gọi cậu. Đường Đường xoay người lại, thấy chủ tịch bưng một ly rượu, điềm đạm nói: “Cứ để anh ta qua đây.”
Đường Đường cúi đầu, không chặn Thẩm Lan Phong mà nghiêng người đứng một bên, môi Thẩm Lan Phong hơi cong lên, lúc đi ngang với Đường Đường hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, hít thở hương thơm quyến rũ, lưu luyến thì thầm.
“Thơm thế......”
"Thần Lan Phong !!" Hoắc Đình Trầm gay gắt nói, đôi mắt đen đặc nhìn hắn cảnh cáo.
Người đàn ông đứng đầu không thèm để ý đến, nhưng những ông chủ của các công ty khác phía sau đều rùng mình, thầm sợ trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, sao mình lại xúi quẩy đi chung với ông lớn này đến đây chơi bóng cơ chứ.
Chao ôi, chủ tịch Thẩm lại làm như vậy? Chẳng lẽ ... Chẳng lẽ giữa ban ngày ban mặt muốn đi giật người của chủ tịch Hoắc à?
Thẩm Lan Phong cầm gậy đánh gôn, cười nhẹ, vẫn duy trì tư thế hít hà.
Đường Đường bị hô hấp của hắn làm khẽ giật mình, vẻ mặt vẫn ấm áp: “Đây là nước giặt công ty con của tập đoàn nhà Hoắc nghiên cứu phát triển. Nếu ngài thích tôi có thể gửi cho ngài một chai.”
Khóe miệng Lâm Phong Ngạn giật giật, người mù cũng có thể nhìn ra Thẩm Lan Phong đang tán tỉnh trợ lý, nhưng người ta không ngại nguy hiểm mà nhẹ nhàng chặn lại, không nhận mập mờ của hắn.