Trợ Lý Lại Bị Đè Rồi

Chương 7

Trước Sau

break

Lâm Phong Ngạn phớt lờ cậu ta, đã quyết định khi về sẽ thay đổi người. Lúc anh ta nhìn lại, chợt nhận ra rằng trợ lý của Hoắc Đình Trầm đã thay đổi. Trước đó luôn là quản gia già nhà Hoắc, Lâm Phong Ngạn cũng biết ông, nhưng lần này đột nhiên thay đổi thành một thanh niên trẻ tuổi có năng lực nhưng không hề mất đi sức sống. Lâm Phong Ngạn thấy làm lạ.

 

“Này, Đình Trầm, đây là trợ lý mới của cậu à? Bác Trung đâu?”

 

Lâm Phong Ngạn hiển nhiên có hứng thú với Đường Đường, điều này khiến nam trợ lý không biết điều đột nhiên cảm thấy ghen tị, nhìn Đường Đường bằng ánh mắt vừa ghen ghét vừa chỉ trích.

 

Đường Đường không đáp lại, thậm chí còn cười với nam trợ lý, Hoắc Đình Trầm đột nhiên đặt ly rượu xuống, thoải mái nói: “Chú Trung đã già rồi, đây là con trai của chú Đường Đường, có hai bằng thạc sĩ từ Srent, trở về từ nước ngoài để giúp tôi.”

 

Lâm Phong Ngạn kinh ngạc, thứ nhất là kinh ngạc vì Đường Đường học vấn cao, thứ hai, hắn nghe được sự bảo vệ trong tiềm thức của Hoắc Đình Trầm.

 

Ây dà, lạ à nha.

 

Nam trợ lý phía sau đỏ mặt, cúi đầu xấu hổ không nói gì nữa, lời nói của Hoắc Đình Trầm khiến cậu ta hiểu được sự khác biệt giữa mình và người ta. Người ta là trợ lý chủ tịch, còn cậu ta chỉ là bạn cùng giường treo bảng tên trợ lý.

 

 

 

 

 

 

Không để ý đến sự vô thố của nam trợ lý, Lâm Phong Ngạn vặn vẹo cổ cầm gậy đánh gôn lên: “Được rồi, đừng nói nữa, chủ tịch Hoắc mở to mắt ra mà nhìn đi, lần này tôi nhất định sẽ không thua cậu đâu.”

 

Hoắc Đình Trầm nhấc mí mắt nhìn anh ta, đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, đứng dậy đi về phía sân.

 

Rõ ràng là hắn không nói gì, nhưng Lâm Phong Ngạn nhận ra vẻ khinh thường trong hành động, tức giận đuổi theo ồn ào: “Tên họ Hoắc kia, khinh nhau quá đấy à? Này! Cứ chống mắt lên xem hôm nay tôi đánh bại cậu 10 bàn như thế nào !! ”

 

Cậu hai Lâm tự tin tràn đầy, nhưng sự thật chứng minh anh ta chỉ mạnh miệng, hôm nay thời tiết tốt, nhưng đang là mùa hè, dù có tốt đứng bên ngoài lâu cũng rất nóng.

 

Lâm Phong Ngạn mệt đến mức không muốn đánh nữa, ngồi trên ghế uống nước trái cây nam trợ lý đưa cho, liếc mắt liền thấy cơ cánh tay của Hoắc Đình Trầm căng chặt, vung gậy đánh gôn, đầu gậy đập bóng trắng bay ra, trợ lý mới lập tức đưa quả bóng mới vào, Hoắc Đình Trầm sửa sửa gậy golf, còn tiện thể nhìn ngắm người ta.

 

Lâm Phong Ngạn cảm thấy mình có chút thừa thãi, thêm mười phút nữa, Hoắc Đình Trầm chơi chán, liền nói gì đó với nam trợ lý, sau đó nam trợ lý cầm gậy golf của hắn. Hoắc Đình Trầm vẫy vẫy tay với người nhặt bóng. Anh chàng nhặt bóng cả buổi không có việc gì làm vội vã chạy đến đặt bóng cho trợ lý.

 

“......”

 

Hoắc Đình Trầm cởi găng tay, đi tới ngồi bên cạnh Lâm Phong Ngạn, nam trợ lý không quen biết liền đưa cho hắn một ly rượu, Lâm Phong Ngạn không thèm quan tâm, chua ngoa: “Già yếu rồi không sợ hoạt động quá mức sụm bà chè luôn à.”

 

Hoắc Đình Trầm đang ở trong thời kỳ đỉnh cao phớt lờ giọng điệu ghen tị của anh ta, hắn không uống rượu, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm cặp mông vểnh và vòng eo hoàn hảo của trợ lý chủ tịch khi cậu vung gậy đánh gôn, giọng nói chợt hơi khàn.

 

“Lâm Thanh Tễ trở về nước rồi sao?”

 

Lâm Phong Ngạn ăn một miếng trái cây: “Ò, anh cả của tôi nhân tiện cũng đào lại nhà khoa học hàng đầu nước ngoài kia, nói là đang chuẩn bị chinh phục công nghệ ảnh ba chiều.”

 

Anh cả Lâm Thanh Tễ khi còn đi học là một học sinh giỏi toàn diện, có rất nhiều bài đăng trên các tạp chí học thuật, sau khi tốt nghiệp nhận vô số lời mời của các viện nghiên cứu ở các nước, hắn mở một phòng thí nghiệm ở nước ngoài và giành được rất nhiều giải thưởng. Lần này trở về Trung Quốc để chuẩn bị Chinh phục công nghệ ảnh ba chiều, đồng thời ... cậu cả nhà họ Lâm cũng là một trong hai tên to đầu mà Lâm Phong Ngạn nhắc tới.

 

Lâm Phong Ngạn thầm nhủ họ rõ ràng là anh em sinh đôi, người anh trai thì thông minh như cáo thành tinh, sao anh ta lại ngáo ngơ như nai đạp chân sau thế này?

 

Nhưng nói đến đây, anh ta mới nhớ ra một điều: “Này Đình Trầm, anh cả của tôi đã nhiều năm không về nước, định mời cậu tu họp một bữa.”

 

Hoắc Đình Trầm hừ mũi, “Quên đi, chỗ nào có Lâm Thanh Tễ, chỗ đó có Thẩm Lan Phong, tôi không muốn làm hỏng tiệc của anh cậu đâu.”

 

 

 

                                          

 

              

 

                    

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc