Đường Đường lắc đầu choáng váng, cầm lấy điếu xì gà trong máy làm ẩm, cắt ra, quỳ xuống dưới chân người đàn ông đưa điếu thuốc cho hắn, Hoắc Đình Trầm cúi xuống nhìn chằm chằm cậu.
Đường Đường hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, rõ ràng mặc rất đơn giản, không hề có ý lấn át ông chủ.
Bộ quần áo bình thường nhưng tôn lên những đường nét xinh đẹp và đôi chân thon thả của cậu. Bắt mắt nhất là cặp mông vểnh kia, được bao bọc dưới chiếc quần âu như quả đào chín mọng, mỗi bước đi đều hẩy hẩy lên khiến Hoắc Đình Trầm đi phía sau cậu khơi dậy ham muốn không có lý do.
Hoắc Đình Trầm không nhận lấy điếu thuốc, hắn bóp cằm Đường Đường nhấc lên, trợ lý buộc phải rướn cổ lên, đôi mắt đen láy như nước kia lại nhòe đi, một mảnh mê ly.
“Trợ lý Đường, tôi cần giải quyết nhu cầu sinh lý.”
Giọng nói trầm thấp không chút cảm xúc của chủ tịch truyền vào tai, trợ lý bối rối chỉ nhớ là phải nghe lời ông chủ, chậm rãi nói: “Tôi sẽ tìm người, Boss, ngài thích nam hay nữ.”
"Nam." Chủ tịch trả lời cậu.
Đường Đường hiểu ra, cậu gật đầu, đang định đứng dậy đi tìm một con vịt sạch sẽ để giải tỏa du͙© vọиɠ của chủ tịch thì nghe thấy giọng chủ tịch khàn khàn.
“Tôi không thể đợi được. ”
Trợ lý Đường bối rối, gấp vậy à? Nhưng, nhưng không chơi được thì phải làm sao? ?
Bàn tay tóm lấy cằm Đường Đường của Hoắc Đình Trầm đã buông lỏng từ lâu, lòng bàn tay nóng bỏng đang không ngừng vuốt ve cổ cậu, ánh mắt đen nhánh thâm trầm: “Em tới giúp tôi, trợ lý Đường.”
Đường Đường bị chạm vào người rất ngứa, động đậy cổ, nghe thấy thế dường như muốn phản bác điều gì đó, nhưng suy nghĩ của cậu bị rượu làm tạm ngừng, trong đầu chỉ xẹt qua một đạo lý kỳ cục.
À, chủ tịch cần một người nam, mình cũng là nam, mình phải nghe lời chủ tịch, chủ tịch cần mình giúp …
Nghĩ đến đây, thanh niên vốn khôn khéo sắc sảo nghiêng người, mơ mơ màng màng muốn vén áo choàng tắm của Hoắc Đình Trầm lên, nhưng vô ích.
Hoắc Đình Trầm không giúp, chỉ hạ mắt xuống ngắm. Hai má trợ lý đỏ bừng, nhưng không xốc lên được. Dần dần, cái gậy thịt màu đỏ tía kia mới nhô ra một quy đầu lớn từ khe hở trong áo choàng tắm. Đường Đường mệt mỏi, mặc kệ áo choàng tắm, nhìn thấy đầu nấm nhô ra, dứt khoát ghé vào giữa hai chân chủ tịch ngậm lấy đầu nấm, mυ"ŧ mát không hề có quy luật như trẻ con bú sữa, tiếng nước nhóp nhép vang lên.
“Hmm......”
Chủ tịch Hoắc thở hổn hển vài cái, thuận thế vỗ nhẹ lên đầu nam trợ lý, trợ lý càng ăn mạnh hơn, sau khi mυ"ŧ hết dịch rỉ ra thì thè ra cái lưỡi nhỏ như liếʍ que kem liếʍ qua liếʍ lại đầu nấm, nước bọt làm ướt cả áo choàng tắm.
Chỉ có mỗi chỗ này được sướиɠ, chủ tịch Hoắc không hài lòng, vén vạt áo lên, lộ ra một cây gậy thịt lớn màu đỏ tím, thấp giọng ra lệnh.
“Trợ lý Đường, nuốt sâu vào.”
Chủ tịch bảo cậu phải ngậm sâu vào …
Đường Đường miệng ngậm tràn đầy, nhìn Hoắc Đình Trầm với đôi mắt ngấn nước mê mang, cậu đã cố gắng nuốt, nhưng đồ của chủ tịch quá lớn, ăn không hề dễ.
Nhưng trợ lý ngoan ngoãn vẫn cố hết sức há to miệng nuốt lấy từng chút một cho đến khi quy đầu đầy đặn chạm vào cổ họng mới khó chịu không nuốt xuống nữa, đầu lưỡi nhỏ liếʍ láp gậy thịt nổi gân xanh, cổ họng run rẩy không ngừng bóp chặt quy đầu to lớn.
Yết hầu của Hoắc Đình Trầm lăn lộn, dươиɠ ѵậŧ to của hắn càng lúc càng cứng khiến Đường Đường rêи ɾỉ, nhìn vẻ khôn khéo trong mắt trợ lý của mình bị bao trùm bởi mù mịt, hai má hơi say, không biết gì mà phủ phục giữa hai chân hắn, miệng nhỏ ngậm dươиɠ ѵậŧ mυ"ŧ mát loạn xạ.
Hắn thở hổn hển vài cái, khẽ nhúc nhích đánh vào cổ họng run rẩy, trợ lý theo phản xạ mà nôn khan, mấp máy mang đến kɧoáı ©ảʍ cho dươиɠ ѵậŧ lớn.
Ánh mắt Hoắc Đình tối sầm lại, ôm chặt đầu Đường Đường.
“Nuốt sâu vào, thực lực của trợ lý Đường chỉ đến đây thôi à?”
Nước mắt hiện lên trong đôi mắt nghẹn ngào của Đường Đường, nghe được lời này, trợ lý Đường là học sinh giỏi top đầu từ khi còn bé không phục, cậu cố gắng thả lỏng, làm quy đầu cắm vào yết hầu của mình, duỗi tay sờ cổ còn thể cảm nhận được mạch đập trên dươиɠ ѵậŧ.
“Ha......”