Văn phòng.
Đường Đường đang bận xử lý lịch trình của Hoắc Đình Trầm vào ngày mai và ppt của cuộc họp hôm nay. Cậu một lúc đa nhiệm, phân tâm đến ba chuyện, nghĩ thầm Nocro là công ty khoa học kỹ thuật nổi danh nước ngoài, lúc Nocro hợp tác với nhà Hoắc, nguyên chủ cũng bị vu oan tội ăn cắp bí mật kinh doanh.
Đường Đường không chút nào sợ hãi, cậu đã xử lý xong thông tin trong máy tính rồi, những công ty mà nhà họ Hoắc định đầu tư mua lại có thật có giả, thật thì có thể kiếm được một ít tiền, nhưng sau lưng lại âm thầm rút ruột. Còn giả? ... đó là một vũng lầy lớn chỉ biết nuốt không tiền tài.
Sau khi Nguyễn Nhạc Đồng ra tay, khối tài sản sau lưng đã nếm đủ quả ngọt, tăng chi phí để thâu tóm những công ty bề nổi nhưng lại tiềm ẩn những rắc rối lớn. Chờ khi những vấn đề đó bị lộ tẩy, tiền đầu tư đổ xuống sông, cổ phiếu tập đoàn cũng sẽ cắm đầu xuống đất.
Đường Đường thản nhiên gõ máy tính, thầm nghĩ—
Trời trở lạnh, làm Lưu thị phá sản thôi.
Vừa nghĩ tới đây, có người gõ cửa phòng làm việc, Đường Đường nói "Mời vào", nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Nhạc Đồng, cậu không kinh ngạc là mấy, bởi vì sáng nay hệ thống đã thông báo Nguyễn Nhạc Đồng đã được Lưu Nhận nhận về, cậu liền biết ngay "người em tốt" này sẽ bắt đầu hãm hại mình.
Trong nguyên văn, sau khi Nguyễn Nhạc Đồng được nhận trở lại, để lấy lòng cha ruột và trả thù Đường Đường, cậu ta đã chơi trò một mũi tên bắn hai con nhạn, trong lúc Đường Đường không để ý đánh cắp thông tin trên máy tính. Lưu Nhận cũng không ngu ngốc lắm, sợ thành cái gai của nhà Hoắc, gã không sử dụng thông tin mà bán thông tin cho đối thủ của nhà Hoắc với giá cao. Hai cha con rung đùi ngư ông đắc lợi, chỉ đáng thương nguyên chủ đến khi chết cũng chưa từng hoài nghi người em Nguyễn Nhạc Đồng này.
“Anh ơi...”
Nguyễn Nhạc Đồng rụt rè gọi cậu, giống như ngày hai người nhận nhau, nhìn như muốn lại gần nhưng không dám, xem ra chuẩn bị dùng hồi ức làm cậu mềm lòng.
Đường Đường kiềm chế suy nghĩ, ngoài mặt dường như vẫn còn tức giận chuyện xảy ra lúc trước, nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, nhìn vào màn hình máy tính gõ bàn phím, không để ý tới Nguyễn Nhạc Đồng.
Nguyễn Nhạc Đồng cắn môi, thầm nghĩ nhất định phải làm cho xong chuyện, nếu không thân cận được với Đường Đường, làm sao có thể lập công với cha mình!
Nghĩ đến đây, Nguyễn Nhạc Đồng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cậu ta tàn nhẫn cắn một miếng thịt mềm trong miệng, nước mắt đau đớn rơi xuống, Đường Đường vốn không biết cậu ta đang làm gì cười lăn lộn, suýt chút nữa phát ra tiếng.
Nhưng giây sau, Đường Đường không cười được nữa.
"Anh à......em xin lỗi", Nguyễn Nhạc Đồng khóc đến nghẹn ngào: “Em không nên nói dối anh, nhưng em thích anh, anh có biết em đau lòng như thế nào khi nhìn thấy anh đi với chủ tịch và những người khác như vậy không? Em ... em không nên nói dối, em chỉ muốn anh trai dành nhiều thời gian hơn cho em ... ”
Đường ảnh đế tê dại trong lòng nghĩ —— Thôi bỏ đi, hai bot ở với nhau không hạnh phúc đâu.
Đường Đường đương nhiên biết thụ chính cố ý nói như thế, trong lòng thầm than, ngoài mặt vẫn kinh ngạc phù hơp với nhân thiết, nhưng chưa kịp bình tĩnh lại nói gì đó, chủ tịch Hoắc đang nghe trộm ngoài cửa nãy giờ không thể chịu đựng được nữa.
Hắn đột nhiên đẩy cửa ra, vẻ mặt u ám như Tu La sải bước đến bên cạnh Đường Đường, nắm chặt tay cậu, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn thụ chính to gan lớn mật.
Hừ, còn dám tỏ tình luôn cơ đấy! !
Giọng nói nghẹn ngào của Nguyễn Nhạc Đồng mắc kẹt trong cổ họng, khuôn mặt giống như một bảng pha màu bị đảo lộn, màu đỏ tím tím vô cùng sống động. Cậu ta nghẹn một lúc lâu, suýt chút nữa không qua khỏi.
Nguyễn Nhạc Đồng suy sụp nghĩ —— sao có thể tình cờ đến thế! ! Hả! Sao có thể! !
Nguyễn Nhạc Đồng không biết tại sao, nhưng Đường Đường biết quá rõ, bởi vì vừa rồi, giá trị dao động trong lòng của Nguyễn Nhạc Đồng một lần nữa đạt tới đỉnh điểm "giết người", cho nên …
Hình phạt của hệ thống có thể muộn, nhưng sẽ luôn luôn đến.
[Hệ thống: Rút trừng phạt thành công (cơn giận lôi đình)]
Đường Đường liếc nhìn Hoắc Đình Trầm đang u ám rồi lại nhìn sang chỗ khác, vốn dĩ cậu còn tưởng rằng trời cho thiên lôi đánh chết thụ chính, nhưng chắc là cái kiểu sét đánh giữa trời quang phản khoa học này không có trong danh sách trừng phạt.
"Trợ lý Nguyễn, ai cho phép cậu tỏ tình với sếp trong giờ làm việc." Hoắc Đình Trầm như sợ Đường Đường đồng ý mà nắm chặt tay cậu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giọng nói lạnh lùng vội vàng: "Trở về phòng làm việc, còn thêm một lần nữa thì cậu khỏi lên đây đi làm!"
Đường Đường nhận thấy lòng bàn tay ẩm ướt, chợt nảy ra một ý nghĩ khó tin, hơi sững sờ nhìn Hoắc Đình Trầm vừa lo lắng vừa sợ hãi, không biết cảm xúc trong lòng như thế nào.
Nguyễn Nhạc Đồng đã đủ sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này, cậu ta chỉ có thể cắn răng để lấy lợi ích từ Đường Đường. Nghĩ đến đây, cậu ta buộc mình phải bình tĩnh lại, không sợ đôi mắt lạnh lùng giết người của Hoắc Đình Trầm. và run giọng nói:
"Chủ... chủ tịch Hoắc, cho dù tôi có bị đuổi việc, tôi cũng phải cầu xin anh trai tôi tha thứ cho tôi." Mắt cậu ta ngấn lệ, lời bộc bạch thật da diết và mạnh mẽ: "Tôi rất thích anh trai tôi, và vì anh tôi, tôi có thể chịu bất cứ giá nào!" "
Nội tâm Đường Đường vỗ tay tán thưởng như đang xem một vở kịch: Bravo——
-
Ánh mắt Hoắc Đình Trầm ảm đạm đến kinh hãi, lạnh lẽo nhìn Nguyễn Nhạc Đồng, giống như vô số mũi dao phóng về phía cậu ta. Nguyễn Nhạc Đồng bị đôi mắt mang hình viên đạn quét qua, mặt ngay lập tức xanh lè, dũng khí tiêu tan hơn phân nửa. Đến khi bình tĩnh lại, cậu ta mới phát hiện sau lưng mình đã toát mồ hôi lạnh, vải áo ướt dầm dề dính sát.
Trận bão này cũng không kéo dài được bao lâu, Đường Đường vội vàng ngăn cản Hoắc Đình Trầm trước khi hắn nổ tung, để tránh việc Hoắc Đình Trầm bóp chết luôn nhân vật chính làm những phân cảnh sau không diễn được nữa, Đường Đường nghĩ nghĩ, quyết định trấn an người đàn ông trước.
Ngồi sau bàn làm việc, Đường Đường lộ ra vẻ do dự, lại nhận thấy sức nắm tay của Hoắc Đình Trầm trong tiềm thức tăng lên, liền thở dài: “ŧıểυ Nhuyễn, em còn nhỏ, không biết con đi con đường này sẽ xảy ra chuyện gì, phải đối mặt với những gì, và ... chúng ta cũng không hợp nhau, xin lỗi.”
Nguyễn Nhạc Đồng thật sự không muốn thổ lộ, chỉ cần làm cho Đường Đường tin rằng cậu ta thích Đường Đường, để những gì cậu ta sẽ làm thuận lợi hơn. Nghe Đường Đường gọi cậu ta là "ŧıểυ Nhuyễn", cậu ta biết rằng mục đích của mình ngày hôm nay đã đạt được một nửa.
Cậu ta không dám nhìn Hoắc Đình Trầm đang nhìn chòng chọc vào mình như muốn xuyên thủng, cúi đầu đau khổ khóc nức nở: "Vậy ... anh trai, em có thể tiếp tục ở bên cạnh anh được không?" Cậu ta diễn rất đáng thương" Em ... em không làm gì khác, em chỉ đi cùng anh thôi anh ạ ... Được nói chuyện với anh là em vui rồi."
“Không được.”