Tài nấu nướng của Thẩm Lan Phong không quá xuất sắc, hương vị cũng bình dị, nhưng chính hương vị gia đình đã khiến bữa ăn này trở nên vô cùng ấm áp.
Nhà họ Hoắc không có quy tắc ăn uống gì, Đường Đường nuốt xuống từng ngụm cháo còn ấm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Lan Phong, tựa hồ rất tò mò về khả năng nấu nướng của hắn, do dự hỏi, "Chủ tịch Thẩm... " Tiếp theo lời nói bị cắt ngang.
Thẩm Lan Phong đặt đũa xuống, đau lòng nói: “Cưng vẫn gọi anh là chủ tịch à?”
Đường Đường hiểu ý Thẩm Lan Phong, lỗ tai đỏ bừng, không gọi ra được cái tên thân thiết nào khác, đành phải dừng hỏi, vùi đầu ăn cháo, trốn tránh thực tại như một con đà điểu vùi đầu vào cát.
Đang ăn ăn, bỗng có một miếng thịt trắng đặt ở mép đĩa sứ trắng mạ vàng, là một miếng cá, thịt cá chỗ này mềm nhất, bên trong cũng đã được cẩn thận nhặt ra những chiếc xương nhỏ.
Đường Đường ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt cười dịu dàng của Lâm Thanh Tễ, cậu lại vội vàng cúi đầu xuống, mấy giây sau gặp miếng cá bỏ vào miệng, chậm rãi nhai.
...…
Sáng sớm hôm sau, Đường Đường từ trên giường của Hoắc Đình Trầm bò dậy định đi tắm rửa, sau đó tìm quần áo cho chủ tịch, nhưng không ngờ Hoắc Đình Trầm lại tự sửa soạn từ sớm, còn nhét cậu vào ổ chăn để cậu ngủ thêm một chút nữa.
Đường Đường bị cơn buồn ngủ đánh bại, không phát hiện ra có gì không ổn, nghe thấy có người dỗ mình ngủ, lập tức không lăn tăn nữa co rụt đầu lại ngủ vùi trong chăn bông màu đen.
Hoắc Đình Trầm nói mình đúng là bị ŧıểυ yêu tinh dụ dỗ, rồi cúi người xuống, chông tay lên giường hôn tóc của ŧıểυ yêu tinh, sau khi trộm hôm xong tâm trạng cũng tốt hơn, đến tận lúc xuống lầu khóe môi cũng còn hơi nhếch lên.
Thẩm Lan Phong làm bữa sáng ở dưới lầu, Hoắc Đình Trầm và Lâm Thanh Tễ cũng sửa soạn xong, ngồi xuống ăn cơm, vẫn còn sớm, họ định để Đường Đường ngủ thêm một lát.
Nửa giờ sau.
Bất ngờ từ lầu hai đột nhiên vang lên tiếng rầm rầm, sau đó, tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng gần, Đường Đường vừa giật mình tỉnh lại, trong lòng đầy hoang mang hốt hoảng vội vàng chạy xuống lầu, vẫn còn mặc đồ ngủ và dép đi trong nhà.
Đến bàn ăn, ba người mặc quần áo chỉnh tề cùng nhau ngước nhìn.
Đường Đường nhìn thấy Hoắc Đình Trầm đã tự mình sửa soạn, càng thêm khó chịu và hối hận, cậu làm trợ lý đặc biệt lâu như vậy, đây là lần đầu tiên phạm phải sai lầm cấp thấp là lười biếng trên giường thế này. Không cần suy nghĩ, cậu nhanh chóng xin lỗi: “Tôi xin lỗi Chủ tịch, tôi đến muộn.”
Ba người đàn ông bất đắc dĩ, vốn muốn Đường Đường ngủ thêm một chút nữa, nhưng thay vào đó lại làm cậu sợ hãi, họ nhanh chóng giải thích chỉ muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ tỉnh rồi thì thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi.
Sau khi nghe họ giải thích, Đường Đường lại cảm thấy mình bị chọc ghẹo, trong lòng nóng lên, giống như một đám nai vàng đang vui mừng hớn hở nhảy nhót bên trong. Cậu cố gạt ra những suy nghĩ đó, đỏ mặt nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
...…
Sau bữa sáng, Thẩm Lan Phong và Lâm Thanh Tễ cũng phải đi làm, họ hôn Đường Đường, quyết định buổi trưa cùng nhau đi ăn, sau đó cưng nựng một vòng rồi mới lên xe miễn cưỡng rời khỏi nhà Hoắc .
Đường Đường vất vả một hồi mới lên được xe, tài xế phía trước yên lặng lái xe, Hoắc Đình Trầm cùng cậu ngồi ở phía sau, lại quấn lấy quấy rầy cậu một hồi, đến tận khi đến công ty mặt Đường Đường vẫn chưa hết đỏ.
Đến công ty, Đường Đường mở cửa bước ra với vận tốc có thể gọi là chạy trối chết, cậu tránh người, đứng bên ngoài gió thổi một hồi lâu mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt bớt nóng.
Hoắc Đình Trầm đứng bên cạnh buồn cười chờ cậu, khi Đường Đường bình tĩnh lại, hai người mới cùng nhau đi, nhưng cảnh tượng này cũng rơi vào mắt của Nguyễn Nhạc Đồng …
Nguyễn Nhạc Đồng ngày hôm qua như một giấc mơ, cậu ta rau thối đầy đầu đi về nhà, vất vả lắm cuối cùng cũng về tới nhà thì thấy nhà có khách, cha mẹ nuôi nghèo không ngẩng đầu nổi đang rụt rè tự siết chặt hai bàn tay nhìn một người đàn ông trông rất giàu có ngồi phía đối diện.
Khi biết Nguyễn Nhạc Đồng đã trở lại, mẹ Nguyễn còn chạy đến nắm lấy tay cậu ta, ngăn cản tầm nhìn của người đàn ông, Nguyễn Nhạc Đồng bực bội không hiểu tại sao, nhưng người đàn ông cũng thấy Nguyễn Nhạc Đồng, gã cẩn thận tiết nhìn Nguyễn Nhạc Đồng bẩn thỉu trước mặt với nỗi nhớ nhung, nói rằng cậu ta là con trai của mình.
Nguyễn Nhạc Đồng lúc đầu không tin nhưng sau đó lại phát điên lên vì sung sướиɠ, không hề đoái hoài đến cha mẹ nuôi đang đau khổ nữa, cậu ta chỉ giả vờ rơi nước mắt nói với cha mẹ nuôi nói rằng đây là cha ruột của mình, cậu ta phải trở về.
Sau đó, người đàn ông tặng cho nhà Nguyễn một phần thù lao hậu hĩnh, đưa Nguyễn Nhạc Đồng đến một ngôi nhà lớn chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cậu ta.
Biệt thự, người hầu, tài xế, mọi thứ đều như thiên đường.
Cậu ta nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thức trắng đêm, vô cùng phấn khích tưởng tượng về cuộc sống tuyệt vời trong tương lai, và ... phải trả thù Đường Đường như thế nào.
Thức đến rạng sáng, Nguyễn Nhạc Đồng mặc quần áo mới xuống lầu, trò chuyện một lúc với người đàn ông đó, biết gã tên là "Lưu Nhận", mình là con của gã với bạn gái mối tình đầu.
Khi đó, Lưu Nhận không có tiền, không đủ khả năng để nuôi một đứa con nhỏ, nhưng người phụ nữ này không đồng ý phá thai và chia tay với Lưu Nhận, nhưng ai biết rằng sau khi sinh xong, cô ấy không có khả năng nuôi nên bỏ Nguyễn Nhạc Đồng trong trại trẻ mồ côi.
Lưu Nhận đáp ứng yêu cầu của Nguyễn Nhạc Đồng, thậm chí còn đưa cho cậu ta một thẻ đen và một vài thuộc hạ trung thành, Nguyễn Nhạc Đồng nắm chặt thẻ, cảm giác như mình đang có một giấc mơ đẹp, chờ Lưu Nhận nói rằng thẻ này chứa tiền có bao nhiêu số 0 trong đấy, cậu t ra khỏi nhà Lưu như bước trên mây.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của ngày hôm nay biến mất ngay lập tức khi nhìn thấy Hoắc Đình Trầm và Đường Đường vừa nói vừa cười đi lên lầu ..
Nguyễn Nhạc Đồng đứng ở nơi hai người không nhìn thấy, nhìn bóng lưng của họ, sự hằn học và tự mãn trong mắt cậu ta hòa quyện vào nhau, giọng nói hằn học đến đáng sợ: “Đừng tự đắc ý sớm quá, anh trai tốt của em!”
...…