Trợ Lý Lại Bị Đè Rồi

Chương 50

Trước Sau

break

 

Ánh đèn mờ ảo, Đường Đường co quắp ở trên sô pha ngủ mê man. Có lẽ do gắng sức quá nhiều, cậu đi ngủ không mơ thấy Chu Công mà là các loại đồ ăn mọc chân chạy tới chạy lui xung quanh, cậu đuổi theo nhưng không kịp, cuối cùng vừa mệt vừa đói, giận quá tỉnh dậy.

 

Ánh sáng ấm áp lặng lẽ chiếu rọi chung quanh, Đường Đường tức giận mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng, không có người nào ở đây, chung quanh quá yên tĩnh ...Yên tĩnh đến mức khiến người cảm thấy trong lòng trống rỗng.

 

Bị ảnh hưởng bởi cộng tình với nhân vật, Đường Đường có chút bối rối, co người trên ghế sô pha, bụng kêu đói nhưng thực sự không muốn nhúc nhích, thế là cậu cuốn cuốn cuộn sushi tiếp tục vi vu vào cõi thần tiên.

 

Đang vi vu, một mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi, hình như có tiếng động từ phòng bếp, Đường Đường hơi hoàn hồn, tâm trạng vốn dĩ đang mất hứng chợt lóe lên một chút vui mừng.

 

Mùa đông khắc nghiệt đã tan, ánh nắng của mùa xuân đang uể oải chiếu vào người thanh niên lẻ loi biếng nhác.

 

Cậu vùng dậy khỏi cuộn sushi, mặc lại bộ quần áo bên cạnh rồi đi vào bếp với đôi chân trần, nóng lòng như thể đi đến một ốc đảo hay một suối nước mùa xuân. 

 

Đường Đường đi du học ở nước ngoài một mình khi còn là một thiếu niên, không nói được ngôn ngữ khác, môi trường sống khác biệt, không ai biết cậu hoảng sợ như thế nào khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng mà lại đối mặt với sự im lặng của cả ngôi nhà, nhưng nỗi cô đơn và lo lắng ấy đã đi cùng cậu gần như suốt cả tuổi thanh xuân.

 

Nhưng bây giờ, khi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cậu chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp, có tiếng nói rất nhỏ và tiếng thái rau, báo cáo đang có người đang chuẩn bị bữa tối cho cậu.

 

Đường Đường đi tới phòng bếp, tim đập như trống dồn, hốc mắt hơi cay cay. Cậu khẽ đẩy cửa phòng bếp, dưới ánh đèn trắng sáng bên trong, nhìn xuyên qua khe hở.

 

Trong căn bếp rộng rãi của nhà họ Hoắc, ba người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đi dép lê đứng trước bếp ga, một chiếc nồi ùng ục sôi trên bếp, mùi thơm từ đó tỏa ra.

 

Đường Đường chớp chớp mắt, lúc này mới nhìn thấy người ở giữa chính là Thẩm Lan Phong. Cậu hơi bất ngờ, dù gì Thẩm Lan Phong thường ngày lả lơi ong bướm, nhìn không hề giống một nam nội trợ.

 

Họ đang nhỏ giọng nói chuyện, Đường Đường để sát tai, cẩn thận nghe.

 

Thẩm Lan Phong rũ mắt xuống, xử lý măng và cà rốt, nhỏ giọng giải thích, "Nhớ là, măng và cà rốt thì phải chần qua nước nóng.: - Hắn vừa nói vừa đổ rau đã cắt nhỏ vào nồi.

 

Hoắc Đình bên trái nhìn rất nghiêm túc, hỏi: “Đun sôi bao lâu?”

 

Thẩm Lan Phong: “Ba phút.”

 

Sau đó, hắn ướp tôm đã sơ chế vào một cái bát, nói, “Cho một lượng muối thích hợp, tinh chất gà, đường và ...”

 

Lâm Thanh Tễ ở bên phải ngắt lời hắn: “Thích hợp là bao nhiêu gam?”

 

Thẩm Lan Phong “...”

 

Hắn há miệng và vóc suy nghĩ, nhưng cũng không biết là bao nhiêu gam.

 

Lâm Thanh Tễ không hề hoảng sợ, anh ta đóng quyển sổ lại, lấy ra một cái cân nhỏ thường dùng để cân đá quý, đặt trước mặt Thẩm Lan Phong, ra hiệu cho hắn cân thử.

 

Thẩm đại công tử không nói nên lời, hắn cân từng thứ gia vị cần ướp, rồi cho vào ướp. Dầu nóng đun sôi, hắn cho tôm vào: “Được rồi, rán đều hai mặt, đến khi đủ chín vàng...... ”

 

Hoắc Đình Trầm và Lâm Thanh Tễ đồng thời nhìn về phía hắn, Thẩm Lan Phong đột im bặt, hắn ngẩn ra, sau đó mới nhận ra là gì, suy sụp rêи ɾỉ: “Hai người đang định hỏi tôi đến khi đủ là bao lâu đúng không!!!! ”

 

"Thôi dẹp đi đừng học nữa!" Thẩm Lan Phong nổi đóa: “Làm cơm mà cứ như làm thí nghiệm vật lý đi! Mời đầu bếp luôn được không? Đừng tự hành hạ bản thân, cũng đừng hành hạ phòng bếp !!”

 

Hoắc Đình Trầm và Lâm Thanh Tễ bị thầy giáo Thẩm quát mắng trưng ra bản mặt rất vô tội.

 

Bả vai Đường Đường rung lên, đau bụng vì cười sau cánh cửa, nhịn cười, chỉ muốn quay lại phòng khách lăn lộn cười cho đã, không ngờ hai chân lại đột nhiên mềm nhũn ra, lao thẳng vào phòng.

 

"A!" Cậu kêu lên, chuẩn bị ngã xuống đất, nhưng lại chợt ném mình vào trong vòng tay của một người, người bị đánh vào phát ra âm thanh bóp nghẹt, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ cậu không buông.

 

Đường Đường vô thức nắm lấy quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thanh Tễ tuy có văn nhưng không có võ hơi nhíu mày, còn đang lo lắng nhìn xuống để kiểm tra xem mình có đụng phải hay không.

 

Sau khi xác nhận không có va chạm, Lâm Thanh Tễ mới thở phào nhẹ nhõm, bất lực chọc chọc lên trán cậu: “Em đấy... lần sau cẩn thận một chút.”

 

Đường Đường đỏ bừng mặt ra khỏi vòng tay của Lâm Thanh Tễ, lại bị buộc phải để Thẩm Lan Phong và Hoắc Đình Trầm kiểm tra xung quanh. Lúc cậu ngã nhào vào đây ba người sợ chết khiếp, trong bếp có rất nhiều dao nồi, lỡ ngã vào thì phải làm sao?

 

Ba tên chồng cuồng vợ ảm đạm nghĩ.

 

Thẩm Lan Phong đang nấu cơm không thể chạy đến, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Đường Đường, thấp giọng hỏi: “Đói bụng không?”

 

Đường Đường càng đỏ mặt hơn, "ừm" rất nhẹ, nói thêm: “Tôi đói rồi.”

 

Thẩm Lan Phong cười nói: "Cơm sắp xong xong rồi, cưng ra ngoài chờ đi." Vừa nói hắn vừa cho các nguyên liệu vào nồi, xào một cách có trật tự, sau đó cho thêm gia vị đã được Lâm Thanh Tễ đo lường dán nhãn.

 

Dầu nóng và các loại rau phát ra âm thanh "xèo xèo" rất ngon miệng. Sau một vài lần xào, Thẩm Lan Phong cho tôm chiên xào măng tây thơm phức lên đĩa. Màu vàng của tôm, màu xanh của măng tây, và màu đỏ của cà rốt được kết hợp với nhau, rất tươi mát.

 

Hoắc Đình Trầm đổ cháo sườn khoai mỡ hầm trong nồi đã lâu, Lâm Thanh Tễ đang ở trong phòng khách cầm bộ chén đĩa đặt lên bàn ăn, Đường Đường còn cái gì để làm?

 

 

 

            

 

              

 

                    

 

Ừm ...…

 

Đường Đường phụ trách việc ăn,cậu tranh thủ cơm xong lên lầu tắm rửa, sau đó ăn không ngồi rồi đứng bên cạnh, thậm chí không có cơ hội làm bất cứ việc gì, tất cả việc đều do ba người đàn ông lo liệu.

 

Trên bàn đá cẩm thạch, có một vài món ăn phụ dì giúp việc đã làm trước khi rời đi, cháo khoai mỡ do Thẩm Lan Phong nấu, và tôm xào măng tây. Chờ món cá hấp cuối cùng được dọn ra, bữa tối của họ đã sẵn sàng.

 

Đường Đường vốn không muốn ngồi vào ghế chính, nhưng không ngờ cậu không ngồi, những người khác cũng không ngồi. Sau khi vào bàn, đầu bếp Thẩm chăm chỉ ngồi ở bên phải cậu, chủ gia đình Hoắc Đình Trầm ngồi bên trái. Đại khoa học gia Lâm của chúng ta ngồi bình tĩnh đối diện, ghế chính hoàn toàn bị những người đàn ông phớt lờ.

 

Đường Đường mặc kệ họ, cậu đã quá đói rồi, trước tiên uống một ngụm cháo cho ấm bụng, sau đó ăn một miếng măng tây giòn.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc