Đường Đường còn chưa mở miệng, Hoắc Đình Trầm đã lập tức giành trả lời, đặc biệt sau lời từ chối, chủ tịch Hoắc vẫn cúi đầu bướng bỉnh nhìn Đường Đường, ý bảo Đường Đường gật đầu đồng ý với lời hắn nói, giống như một đứa trẻ con tranh sủng với cha mẹ, còn là cái dạng trẻ con phồng mang trợn má níu ống tay áo không chịu buông ra.
Đường Đường mải mê tưởng tượng đến mức không thể thoát ra được, hồi lâu mới ném ra đứa trẻ phồng má mà mình đã tưởng tượng trong đầu, tự nhủ phải nhanh dừng lại!
“Có thể.”
Để vở kịch tiếp tục, bố Đường miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của Nguyễn Nhạc Đồng, sau đó cậu "rất" nhận thấy rằng bé Hoắc thậm chí còn không vui hơn.
Đường Đường hơi co rụt cổ lại, giống như một người cha thiên vị đứa con thứ hai, càng thêm chột dạ.
"Anh ơi, chúng ta ăn trưa cùng nhau nhé?" Nguyễn Nhạc Đồng vui sướиɠ, tranh thủ mời luôn cho nóng.
Đường Đường theo tiềm thức nói: "Không, trưa nay tôi đi cùng ..." Nhưng chưa kịp nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Nguyễn Nhạc Đồng, lập tức nhớ lại cảnh Nguyễn Nhạc Đồng khóc trong vòng tay cậu khi cậu rời trại trẻ mồ côi. Đường Đường mở miệng nhưng không đành lòng nói lời từ chối, một lúc sau, cậu gật đầu đáp lại lời mời của Nguyễn Nhạc Đồng.
Vẻ mặt của Hoắc Đình Trầm không còn có thể dùng từ xấu để hình dung, Nguyễn Nhạc Đồng cũng sợ ánh mắt như sắp giết người tới nơi của hắn, sau khi nhận được câu trả lời của Đường Đường,cậu ta vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi cậu ta đi, Hoắc Đình Trầm vẻ mặt ảm đạm không nói tiếng nào, Đường Đường cũng chột dạ im lặng, trong phòng làm việc yên tĩnh thật lâu …
Hoắc Đình Trầm tức giận, không nói gì, xăm xăm đi vào phòng làm việc, phát ra khí lạnh như một cái điều hòa hỏng.
Một giọng nói nhỏ truyền đến, có người kéo ngón tay của hắn, Hoắc Đình Trầm rũ mắt xuống, thấy thái độ của Đường Đường đối với mình đã dịu đi một chút, nhưng Hoắc Đình Trầm vẫn không vui, ngẩng đầu không nhìn cậu, khí lạnh tràn ngập xung quanh.
Sau vài giây nữa, người đang nắm ngón tay hắn lại nhẹ nhàng kéo xuống, với lực rất nhẹ, giống như làm nũng.
Hoắc Đình Trầm hiểu lúc này Đường Đường không thể có hành động rõ ràng hơn với mình, ŧıểυ yêu tinh quá nhút nhát và quá dễ mắc cỡ, bảo cậu vô tư nhõng nhẽo còn khó hơn bảo cậu bay lên trời.
Nghĩ đến đây, Hoắc Đình Trầm tạm thời gác lại suy nghĩ đối phó với Nguyễn Nhạc Đồng, lên kế hoạch mưu cầu tư lợi cho bản thân, lạnh lùng nói.
“Trợ lý Đường, tôi giận.”
Đường Đường hơi cạn lời, tự nghĩ: Ừ, thấy rồi…
Cậu mím môi, ngón trỏ ngập ngừng móc ngón út của Hoắc Đình Trầm, từ từ lắc lắc.
Trái tim của Hoắc Đình Trầm bỗng nhiên mềm ra, hắn cúi xuống ôm mặt Đường Đường, hôn thật mạnh, sau đó người đàn ông nói gì đó rầm rì bên tai khiến mặt Đường Đường đỏ bừng.
Phòng họp.
Quản lý bộ phận kỹ thuật đang nói về chuyên môn gì đó, Hoắc Đình Trầm mặt không đổi sắc ngồi ở ghế chính, hầu như tất cả giám đốc điều hành của tập đoàn đều ở đây, còn trợ lý Đường của chúng tôi cũng không biết tại sao mặt mày đỏ bừng, tay đặt trên bàn phím hơi run.
…
Quản lý hùng hồn giải thích về con chip thông minh mới phát triển, nhưng anh ta không biết rằng tâm trí của chủ tịch Hoắc đã bay đi nơi khác từ lâu.
Người đàn ông nghịch chiếc điều khiển từ xa màu đen nhỏ nhắn, thản nhiên bấm vào dấu cộng, Đường Đường ngồi bên cạnh rùng mình như bị điện giật, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Hoắc Đình Trầm mặt mày nghiêm chỉnh đứng đắn, dưới gầm bàn dùng giày da móc chân trợ lý Đường, vừa cảm nhận những run rẩy nhỏ nhất của cậu vừa canh đúng thời gian ấn dấu trừ.
Luồng kɧoáı ©ảʍ đều đặn đột nhiên tăng lên gấp bội, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến gần điểm bùng nổ, Đường Đường kìm giọng, đỏ mặt chờ cực khoái ập đến, không ngờ tần suất xoa bóp tuyến tiền liệt trong ruột lại đột nhiên chậm lại, ham muốn xuất tinh lại bị nghẹn trở vào, cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.
Nhưng chủ tịch khốn nạn bên cạnh kia hoàn toàn không buông tha cho cậu, Đường Đường cắn răng chịu đựng, khó khăn lắm mới vừa đèn nén lại được, cây gậy mát xa đè lên tuyến tiền liệt trong ruột cậu bắt đầu kịch liệt rung động!
Đường Đường cứng đờ thân thể, dường như nghe thấy tiếng ong ong trong phòng làm việc đầy người, trong đầu như có thứ gì nổ tung lên một tiếng, cái gì cũng không biết.
Đương nhiên, âm thanh xôn xao kia chỉ là ảo giác của cậu, chủ tịch Hoắc đang tọa trấn trong phòng họp, không ai dám không nghiêm túc nghe quản lý phát biểu, cũng không ai để ý đến một loạt hành động mờ ám giữa sếp và cấp dưới này.
Trợ lý Đường cúi đầu, thân thể vẫn còn hơi run rẩy, Hoắc Đình Trầm đã quá quen thuộc với mọi phản ứng của Đường Đường, nhìn bộ dạng hiện tại của Đường Đường, hắn biết ŧıểυ yêu tinh này đang cao trào.
Hoắc Đình Trầm cười đắc ý, sau đó điều chỉnh tần số để gậy mát xa không va chạm vào tuyến tiền liệt một cách thô bạo mà chỉ nhẹ nhàng, chậm rãi kéo dài kɧoáı ©ảʍ của Đường Đường.
Họp xong, những người khác đều đi ăn trưa, chỉ có Hoắc Đình Trầm và Đường Đường ở lại.
Trợ lý Đường đang cố gắng hết sức để kìm lại tiếng hét của mình, lập tức xụi lơ sau khi những người khác rời đi, nằm trên ghế thở hổn hển, đôi mắt có chút sương mù, hai má ửng đỏ như quả đào.
Hoắc Đình Trầm trầm thấp cười cưng chiều, vừa định đến ôm lấy ŧıểυ yêu tinh của mình đã thấy Đường Đường bình tĩnh trở lại, đột ngột đứng lên nói mình và Nguyễn Nhạc Đồng đã hẹn buổi trưa cùng nhau ăn cơm, do dự một lúc sau, lại nhờ Hoắc Đình Trầm gửi lời xin lỗi đến Thẩm Lan Phong và Lâm Thanh Tễ.
Sau đó, Đường Đường có lẽ cảm thấy mình sắp muộn nhanh chóng chạy ra khỏi phòng họp, vào phòng vệ sinh xử lý đồ trong người, sau đó cùng Nguyễn Nhạc Đồng đi ăn trưa.
Chủ tịch Hoắc nhìn bóng lưng đang chạy nhanh của Đường Đường, sắc mặt xấu khủng khiếp, ảo não nghĩ thầm vừa rồi hắn lại mềm lòng!! Đáng lẽ hắn phải vờn cậu thêm một lúc, ít nhất là để chân của cục cưng mềm không đi được, không thể đến hẹn mới được chứ!!
Hoắc Đình Trầm ơi là Hoắc Đình Trầm..
Nhưng dù có hối hận đến đâu thì cũng đã quá muộn, bây giờ đã là giờ nghỉ trưa, hai người đàn ông kia xong việc cũng bắt đầu gọi điện cho Hoắc Đình Trầm, nhờ hắn đưa Đường Đường đến một quán ăn gần nhà Hoắc. cho bữa tối.
Hoắc Đình Trầm u ám, không biết nên nói với hai tên kia mình bị xù kèo như thế nào.
...…