Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 49: Cố nhân

Trước Sau

break

Xem đi, xem đi, từng người từng người đều y như quỷ đòi nợ, phiền chết đi được.

Cô nhìn đồng hồ: 2300.8.10 – 14:45. Con mèo to bị đưa đi lúc khoảng 1 giờ chiều.

Giờ là mùa hè, mặt trời lặn muộn. Sương mù phải đến tận nửa đêm mới kéo đến, cô vẫn còn thời gian.

Ngu Du chuyển điện thoại sang tai kia: “Nói tình hình đi.”

Giọng cô chẳng thể gọi là vững vàng gì cho cam, mang theo vẻ lơ đãng rõ ràng.

Nhưng không hiểu sao, điều này lại khiến Lão Lý cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều: “Tôi đang ở công ty.”

Ngu Du: “Công ty?”

Bọn họ chỉ là một công ty game nhỏ làm cho vui, phát triển game otome, hai năm rồi mà vẫn chưa xong. Khu vực làm việc là đi thuê, nằm ở tầng 4, bình thường Ngu Du đều đi thang máy lên lầu.

Cô liếc nhìn lịch, thứ Bảy. Không nhịn được mà châm chọc: “Thứ Bảy còn đi làm? Xem đi, siêng quá giờ phải trả giá rồi đấy!”

Lão Lý: “…” Tâm lý cô ấy lại sắp sụp đổ rồi đây này.

Nhưng Ngu Du nói đúng, tại sao mình lại nghĩ không thông mà đi tăng ca làm gì? Không thể ở nhà nằm ăn snack xem phim à?

Lão Lý rớt nước mắt.

“Gần đây tôi thấy mấy người trong công ty siêng lắm, tan làm không vội về, sáng thì đến sớm hơn ai hết, cuối tuần còn tình nguyện làm thêm. Tôi nghĩ mình không thể là con cá mặn mãi, kết quả…”

Ngu Du: “Nói trọng điểm.”

“Ban đầu tôi còn thầy bình thường.” Giọng Lão Lý run run, như sợ mình sẽ khóc thành tiếng: “Thật ra lúc vào nhà vệ sinh tôi chỉ thấy hơi lạ thôi, cho đến khi tôi đang rửa tay rồi chợt ngẩng đầu nhìn gương…”

“Rõ ràng họ đều đang ngồi ở bàn làm việc nhưng ai cũng nhìn tôi. Cả lão Từ nữa, rõ ràng đang quay lưng lại về phía tôi.” Đến giờ Lý Tuyên Vân vẫn còn cả thấy vô cùng khủng bố: “Cổ của họ… Xoay vặn ghê lắm…”

Ngu Du đặt mình vào tình huống đó mà đã thấy nổi hết da gà.

Vì vốn làm game otome lại còn là một công ty nhỏ không quá nghiêm túc, nên công ty bọn họ chỉ có nhân viên nữ. Vì vậy cửa nhà vệ sinh là cửa kính, chỉ là đã xử lý chống nhìn trộm, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn ra ngoài.

Bố cục cũng rất trùng hợp, bồn rửa tay nằm đối diện thẳng với cửa, gương soi dĩ nhiên cũng vậy, cho nên…

“Cô to gan thật.” Ngu Du chân thành cảm thán.

Sau vụ Vương Nhụy, ai biết được công ty có bao nhiêu người có vấn đề, như cô này, nhanh trí chạy lẹ từ phút đầu tiên rồi.

Lão Lý rưng rưng sắp khóc: “Tôi giờ đang giả vờ bị táo bón, trốn trong buồng vệ sinh, cô nói tôi phải làm sao bây giờ?”

Ngu Du: “Tôi nhớ WC có cửa sổ mà.”

Lão Lý: “Tầng 4 đấy! Không phải tầng trệt đâu!”

Ngu Du: “Ngã xuống chưa chắc đã chết…”

“Thế tôi gọi cô tới cứu tôi làm gì?! Gọi cô tới thu xác à?!”

Ngu Du thở dài: “Tôi mang dây thừng đến, cô chuẩn bị sẵn đi, đừng để xảy ra chuyện vào đúng lúc đó.”

Lão Lý: “Cô tới nhanh lên, tôi ngồi đến tê cả chân rồi!”

Ngu Du ừ một tiếng.

Mở bản đồ, tìm cửa hàng kim khí.

Ngu Du lái chiếc xe điện đã sạc đầy, xuất phát.

Tại cửa hàng, cô mua một đống đồ mà cô nghĩ là sẽ dùng được. Sau đó lại thuê thêm một cái thang chữ A bằng gỗ, lục đục chất đồ lên xe.

Cô lái con xe điện lắc lư đi lòng vòng ra phía sau toà nhà công ty.

Tòa nhà này, với cô giờ đã không còn đáng tin, kể cả bản thân lão Lý cũng vậy.

Đi thang máy từ cổng chính lên quá mạo hiểm, mà Ngu Du lại cực kỳ ghét mạo hiểm.

Vòng ra phía sau thì được, chỉ là phải vượt qua một bức tường nhỏ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc