Ngu Du cũng hăng hái tham gia, còn đăng ký một suất nữa.
Cách chơi trong game có đủ kiểu, không nhất thiết phải giết quái tăng cấp mới là vui.
Ví dụ như kiểu làm ruộng này, Ngu Du thấy cực kỳ thú vị.
Trấn Nguyệt Loan chẳng có bao nhiêu nông cụ, hay nói đúng hơn là ông chủ quán rượu Bargen quá nghèo, làm nông với ông ấy hoàn toàn là tùy duyên.
Không biết người chơi đã lừa ông ấy thế nào, tóm lại là moi được một nhiệm vụ thí nghiệm trồng trọt trên mảnh đất của ông ấy.
EXP rất thấp, không có phần thưởng nhưng người chơi vẫn cực kỳ hứng thú, làm không biết mệt.
Người chơi rất chào đón Ngu Du, vì cô không những level cao mà còn là pháp sư.
Uy lực của “Gọi mưa” ấy hả, ai hiểu thì đều hiểu.
Chưa kể, hệ nguyên tố cấp 2 còn có Thuật địa chấn, biết thế nào là giá trị gia tăng khi pháp sư đi làm ruộng không?
Ngu Du có thể đi kéo cày sao?
Không đời nào!
Muốn kéo thì phải đề cho Thù Đồ kéo!
Ngay trong cái tâm trạng đang vui vẻ đó, Ngu Du nhận điện thoại.
“Alô?”
“Ngu Du.”
Giọng ở đầu dây bên kia rất khẽ: “Cứu tôi.”
Ngu Du: “?”
Chúng ta thân quen lắm sao?
Không cứu. Next.
Ngu Du lập tức cúp máy.
Nguy hiểm như vậy còn gọi cầu cứu cô, chẳng lẽ mạng của Ngu Du cô không đáng giá à?
Ánh mắt Ngu Du tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Lão Lý lại gọi tới.
Ngu Du ngắt máy.
Lại gọi.
Ngắt tiếp.
Lại gọi tiếp nữa, gọi liên tục như “đòi mạng”, Ngu Du phát hỏa: “Cô mẹ nó phiền vừa thôi được không? Tôi có bản lĩnh gì mà cứu cô hả?”
“Nhưng tôi không biết phải tìm ai nữa.” Giọng lão Lý nghẹn ngào: “Số của Tô Thư từ sáng đã không gọi được nữa, tôi chỉ nhớ có cô là đáng tin chút xíu thôi…”
Bây giờ nghĩ lại, tối hôm đó Ngu Du thật sự quá mức bình tĩnh, nếu đổi lại là cô ấy mà thấy Vương Nhụy bám vào cửa sổ thì chắc cô ấy đã hoảng loạn đến phát điên tại chỗ rồi.
Vậy mà vào khoảnh khắc hoảng loạn này, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến lại là Ngu Du.
Trong mắt Ngu Du, ngoài giận dữ, thật ra nhiều hơn là vẻ thờ ơ, cô thậm chí còn đang suy tính có nên chặn số người này luôn không.
Cho đến khi cô nghe thấy cái tên Tô Thư.
Đó là tên thật của Thù Đồ.
Mối quan hệ giữa cô và Thù Đồ… nói sao nhỉ, cũng có thể gọi là như nước với lửa không đội trời chung.
Không có mâu thuẫn trực diện nhưng mâu thuẫn gián tiếp thì nhiều đến không đếm xuể.
Cô im lặng thật lâu mới hỏi: “Sao cô lại quen cô ấy?”
“Chẳng phải là cô ấy nhờ tôi sắp xếp công việc giúp cô sao?” Lão Lý cũng hơi bất ngờ, giọng cao lên một chút.
Ngu Du: “??”
“Không phải Tiêu Liên à?”
“Tiêu Liên? À, cô ấy cũng là bạn tôi, nhưng tôi thân với Tô Thư hơn chút.”
Ngu Du: “…”
Tôi không có hứng thú với quan hệ bạn bè của cô.
Cô cau chặt mày rồi nói: “Cô có số của cô ấy à? Gọi không được sao?”
“Ừ ừ.” Lão Lý như bắt được điểm mấu chốt: “Cô nói xem, có khi nào cô ấy cũng?”
Ngu Du: “… Cô ấy ở đâu?”
Lão Lý: “? Đừng nói là cô định đi cứu cô ấy, không để ý tới tôi đấy nhé?”
Ngu Du giả lả: “Làm sao thế được? Tôi là loại người như vậy sao?”
Lão Lý: “Đúng. Cô chính là như vậy.”
Ngu Du: “…”
Lão Lý: “Cô cứu tôi đi, tôi sẽ đưa cô đi tìm cô ấy.”
Ngu Du hờ hững nói: “Nếu tôi không cứu được thì sao?”
“Tôi sẽ cài sẵn tin nhắn hẹn giờ, đúng giờ này ngày mai sẽ gửi cho cô.”
Lý Tuyên Vân còn có thể làm gì được? Bây giờ ngay cả dọa Ngu Du cũng không dám dọa thật.
Ngu Du: “…”
Cho nên nói món quà của số phận luôn ghi rõ giá tiền ở mặt sau.
Ngày đó cô làm sao lại nghĩ không thông mà đi tìm việc nhỉ?