Cô nhớ ngày đầu tiên, sương mù tan đúng lúc 12 giờ trưa, sao hôm nay lại...?
Đây là một dấu hiệu xấu. Ngu Du chỉ có thể kéo kéo khóe miệng rồi tiếp tục lướt các trang mạng thu thập thông tin.
May mà hiện tại, nước và điện cơ bản vẫn chưa có vấn đề, chỉ có một số ít người xui xẻo gặp sự cố.
Ví dụ như cô, ví dụ như cô, ví dụ như cô.
Sương tan rồi cũng vô ích, Ngu Du vẫn không ra ngoài.
Lúc 1 giờ rưỡi, trên mặt sông bỗng vang lên tiếng “ù ù” kéo dài, dường như là tiếng còi tàu. Ngu Du nghe ngóng một hồi, rồi nhấn đúp hai cái chuột máy tính.
Âm thanh mơ hồ lướt qua, lúc đến gần nhà cô nhất chỉ cách chưa tới năm mươi mét.
Ngu Du thì hoàn toàn dửng dưng.
Dù trong lòng rất hoang mang nhưng cô vẫn còn cách trạng thái chim sợ cành cong một khoảng nho nhỏ.
Con mèo to đang nằm sõng soài trên bãi cỏ không xa bỗng như bị giẫm phải đuôi, vọt lên trong tích tắc, biến mất không thấy bóng.
Vùng ngoại ô ven sông đất rộng người thưa, trong khu dân cư đường trải nhựa nhưng bên ngoài chỉ là đường xi măng. Quanh đó có nhiều khu đất hoang, thậm chí còn có một mảnh rừng trụi lủi, hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ chỉn chu của khu dân cư.
Ở vùng bùn ven sông còn có người từng trồng ngô và lau sậy, nhưng giờ thì đã hoang hóa hết.
Ngu Du đói bụng, liếc nhìn mì gói, cảm thấy cần thiết phải cải thiện bữa ăn một chút.
Cô chọn mì trụng nước, thêm hai cọng rau xanh (không rõ tên), đập một quả trứng, lấy lọ sốt bò đã mua ra, hương vị không tệ chút nào.
Cô nhận được một cuộc điện thoại: “…Ồ, được rồi, được rồi, tôi sẽ không ra ngoài.”
Có lẽ vì con mèo to ngoài kia khá nguy hiểm với con người nên thứ tự xếp hàng của Ngu Du được xử lý khá nhanh.
Lúc này, mặt trời đã lên. Dưới ánh nắng, khu dân cư yên tĩnh mà tươi đẹp, nhân gian phồn vinh. Ngay cả ở nơi này, dường như cũng có thể thấy được cảnh náo nhiệt từ hoạt động của con người bên kia sông.
Ngu Du cũng thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
Cô nhìn ra ngoài một, con mèo to đang nằm dài lười biếng trên bãi cỏ, phơi cái bụng tròn vo lên trời. Một cái móng vuốt vẫy vẫy bàn chân mình một cách vô vị rồi bất chợt ôm đầu lăn lộn, toàn thân vươn dài như đang tận hưởng, rất nhàn nhã.
Ngu Du vừa nhận điện thoại xong, không nhịn được mà ghé vào cửa sổ, cười cợt: “Mập ú à, ngày vui của mày sắp hết rồi.”
Nghe tiếng, con hổ quay đầu nhìn qua.
Nó chẳng buồn nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu nằm đó, lộ ra cái bụng trắng phau dày cộp, liếc xéo nhìn Ngu Du.
Ngu Du luôn làm vài chuyện vớ vẩn để tự khuấy động tâm trạng của mình.
Ví dụ như bây giờ.
Khi nhân viên cứu hộ đến thì nhìn thấy cảnh tượng cô và con mèo to đang đấu võ mồm với nhau.
Con mèo to lúc này đã ngồi chồm hỗm bên ngoài hàng rào, hổ dữ nhìn chằm chằm.jpg.
Thỉnh thoảng nó còn gầm gừ mấy tiếng với Ngu Du.
Ngu Du lập tức bật lại, luyên thuyên không ngớt, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi.
Nhân viên: “…”
Vị cư dân này thật đúng là rất năng động.
Nếu không thi cô mở cửa sổ ra nói chuyện cho tiện nhé?
Con mèo to bị bắn thuốc mê, rồi bị khiêng đi trong nỗi nhục nhã.
Nó thua. Ngu Du thắng.
Cả thể xác và tinh thần đều vô cùng thư thái.jpg
Điện thoại reo, Ngu Du vừa ngân nga hát vừa bắt máy: “Alô?”
Cô cảm thấy hôm nay công việc đã hoàn thành ổn thỏa, đang hớn hở lướt diễn đàn “Vĩnh Ám”.
Cô vừa thấy một nhóm người chơi nhỏ đáng yêu đang bàn chuyện làm ruộng, đào bới hết tất cả từ các loại nông, hạt giống đến lịch sử phát triển nông nghiệp từ cổ chí kim ngoài đời thực.