Trên đầu con mèo vàng tròn trịa có một chữ “Vương” to tướng, nó đang giữ tư thế vừa trèo qua hàng rào, nhìn chằm chằm vào Ngu Du.
Ngu Du cũng nhìn nó.
Cả hai đều cảm thấy đối phương rất dễ thương.
Cửa sổ tuy lớn, nhưng bên ngoài có lắp một lớp song sắt chống trộm, từng thanh từng thanh một, nên Ngu Du cũng không quá hoảng.
Cô bình tĩnh giơ điện thoại lên, tách ——.
Chụp ảnh nhận dạng vật thể.
Rất nhanh, hàng loạt thông tin về loài mèo lớn hiện ra, Ngu Du lướt xem một hồi mới thấy một bài viết có vẻ liên quan.
#Đợt thứ mười động vật trong vườn thú thành phố Dung bỏ trốn#
Thấy đến đợt thứ mười, Ngu Du hơi ngớ người, phải trốn bao nhiêu con thì mới dùng từ “đợt” như vậy?
Cô trượt màn hình xem lại, phát hiện chín đợt trước có ngựa, lạc đà không bướu, công, sau đó đến đàn sói, đàn khỉ, báo săn, rồi đến sau nữa… ờm…
Ví dụ như con to xác đang đứng trước mặt cô bây giờ.
Có lẽ cảm thấy mình đã làm kinh động đến cư dân bản địa, con vật to lớn ấy lịch sự thu chân lại, lặng lẽ rời đi.
Ngu Du chân thành lo lắng cho đám chim chóc và mèo hoang trong khu.
Nhân tiện cũng lo lắng cho chính mình một chút.
Vì vậy... vẫn phải báo cảnh sát thôi.
Người bắt máy vẫn là cô gái đó, cô ấy cũng cảm thấy giọng Ngu Du quen quen: “Sao lại là cô nữa vậy?”
Giọng cô ấy thế mà lại có chút thân quen, hiếm thấy đến lạ.
Ngu Du im lặng hai giây, uyển chuyển nói cho cô biết rằng có một con mèo to đang lượn lờ trước cửa nhà cô.
Đúng lúc đó, con mèo vàng lại lượn ngang qua cửa sổ nhà cô, Ngu Du nhanh mắt bấm tách một cái: “Nếu cô không tin, tôi có thể gửi ảnh cho cô.”
Cô dịu dàng và rất nhẹ nhàng nói: “Dù tôi chết trong tay Vương Nhụy, hay chết trong miệng con mèo lớn, thì cũng đều là cái chết công bằng và thiếu tôn trọng như nhau nên cô xem có thể...”
Cử ai đó đến dắt con mèo về không.
Lần này cô gái đó đồng ý ngay lập tức, còn thật sự cho Ngu Du tài khoản WeChat, bảo cô gửi ảnh qua.
À không, là xếp hàng.
Thì ra là động vật từ sở thú trốn ra quá nhiều, người báo tin quá nhiều, nên phải xếp hàng.
Bên họ đúng là thiếu nhân lực trầm trọng.
Ngu Du cũng hiểu được, cảm thấy hôm nay chắc chắn mình khỏi ra khỏi nhà rồi.
Cô vừa trải nghiệm thân thủ phi phàm của Ban Ban trong game xong, chẳng muốn chút nào đối đầu trực tiếp với con mèo lịch sự kia chút nào.
Rất nhanh, cô thêm WeChat, liếc qua vài cái, gửi bức ảnh đẹp của mèo to, rồi nhận số thứ tự xếp hàng, coi như xong chuyện.
May mà nhà cô tích trữ sẵn mì gói, cố chịu đựng đến lúc cảnh sát tới dắt mèo đi chắc là đủ ăn.
Còn mấy món cô đặt mua online, không biết đến khi nào mới tới nơi.
Phí vận chuyển tăng đến mức phát rồ, chỉ riêng phí ship thôi Ngu Du đã tốn tới mấy trăm tệ nhưng cô cũng chẳng còn cách nào.
Cô đoán rằng, chờ thêm một thời gian nữa thôi, dù có trả bao nhiêu tiền cũng chẳng ai chịu đi giao hàng nữa.
Đến lúc đó, thành phố cũng sẽ trở thành hòn đảo biệt lập, còn các quận huyện ngoại thành xung quanh cũng chưa biết sẽ thế nào.
Nơi đông dân an toàn hơn, hay vùng nông thôn ngoại thành an toàn hơn?
Ngay cả Ngu Du cũng không biết.
Thành phố Dung có thể tự cung tự cấp được không?
Vừa nghĩ đến đây, cô lại có việc làm, lập tức ngồi dậy tìm kiếm thông tin về các ngành sản xuất quanh thành phố Dung.
Đây chắc chắn sẽ là một công việc dài hơi.
Không biết từ lúc nào, sương mù đã tan, Ngu Du nhìn đồng hồ trên máy tính: 12 giờ 35 phút trưa.