Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 50: Cố nhân

Trước Sau

break

May sao cô có mang theo thang chữ A, leo lên nhẹ như không. Mở điện thoại ra xem, đã hơn 40 phút trôi qua.

“Cô còn sống chứ, sir?”

Giọng cô mang theo ý cười, cuối câu hơi hất lên.

Lão Lý bên kia trả lời với giọng đầy u oán: “Sir vẫn sống, hết.”

Ngu Du: “Tôi tới rồi, nhìn xuống xem.”

Lão Lý nghẹn ngào cảm động: “Tiểu Du, cô thật tốt.”

Ngu Du mệt mỏi kéo cái thang chữ A từ bên kia tường xuống, mồ hôi đầy đầu: “Nhớ hoàn tiền lại đấy.”

Lão Lý: “…”

Dựng thang xong, Ngu Du nhảy xuống, quan sát cửa sau của toà nhà văn phòng, trông thì có vẻ đóng chặt.

Cô không vội buộc dây, đi tới thử nắm tay cầm cửa một cái. Chỉ khẽ vặn, cửa đã mở ra…

Ngu Du: “…”

Biết ngay mà, chẳng đáng tin gì cả.

Cô nhìn quanh bốn phía, không tìm được gì để chèn cửa, đành bới trong bồn hoa lôi ra một viên đá cuội, nhét vào tay cầm để phòng khi ai đó mở ra, coi như cảnh báo.

Sau đó cô vòng quanh thêm một vòng để đánh giá rủi ro, rồi ngẩng đầu nhìn lên tầng 4.

Lúc này, Lý Tuyên Vân đã vẫy tay liên tục, nước mắt ngắn nước mắt dài.

Ngu Du khẽ cong môi, nhẹ nhàng kéo cái thang đến vị trí, cố gắng không tạo ra tiếng động: “Tôi ném dây lên nhé, nhớ giữ im lặng đấy.”

Lão Lý gật đầu lia lịa.

Ngu Du ném dây.jpg

Đừng bao giờ kỳ vọng vào khả năng ném chính xác của cô Ngu Du. Chỉ mất khoảng hai chục lần gì đấy thôi.

Lão Lý: “…”

Cuối cùng, vòng dây cũng ném lên được.

Ngu Du lập tức kéo thang lại tới sát tường, leo vèo vèo lên.

Kéo thang tới sát tường, cô mới mở điện thoại nhắn tin.

[Video.]

[Tự coi, tự học, buộc dây không chắc mà rớt xuống thì là do cô. Tôi không đỡ đâu. Cố lên, sir.]

[Nhớ bật chế độ im lặng.]

Lão Lý: “…”

Lão Lý vốn định buộc dây lập tức nhảy xuống, giờ đành phải bật video lên xem học, còn nhớ tắt tiếng, vừa học vừa khóc thầm.

Cô ấy vội vàng xem vài phút, vừa run vừa buộc dây, cuối cùng cũng hoàn thành.

Vì đế giày hơi cứng, sàn WC lại lát gạch men, sợ gây tiếng động nên từ đầu cô ấy đã cởi giày, giờ chân lạnh buốt.

Đến lúc bước ra khỏi buồng vệ sinh, cô ấy cố tỏ vẻ bình thản, như vô tình khẽ liếc ra ngoài…

Những gương mặt quen thuộc đó, vẫn cứ trơ mắt nhìn cô chằm chằm.

Ai nấy đều mang một nụ cười nhè nhẹ, nếu như cổ không vặn xoay 360 độ thì sẽ tốt hơn.

Lý Tuyên Vân nén lại cảm giác rợn người, cẩn thận bước từng bước đến bên cửa sổ, dồn hết can đảm cả đời, dùng một lực nhỏ đến mức khó nhận ra, từng chút một đẩy hé cửa sổ ra.

May mắn thay, không phát ra chút tiếng động nào.

Cô ấy đã buộc sẵn đầu kia của sợi dây vào bốn góc của vách ngăn toilet, tạm thời đủ sức chịu được trọng lượng cơ thể cô ấy.

Động tác cực nhẹ, cô ấy chậm rãi trèo ra cửa sổ, mắt không rời khỏi cánh cửa buồng vệ sinh.

Thế nhưng, bọn họ vẫn nhìn cô ấy không chớp mắt, như thể nhìn xuyên qua được cửa, nhìn thấu cô ấy.

Lý Tuyên Vân lặng lẽ trèo xuống, chỉ còn nửa người ở bên trong thì thấy một nhân viên gần nhất đột ngột đứng dậy.

Tim cô ấy đập rầm rầm như trống trận, nhưng không dám buông tay.

“Tuyên Vân, Tuyên Vân…” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa, dịu dàng như suối chảy: “Cô ổn chứ? Cô ở bên trong lâu quá rồi đó…”

Trái tim Lý Tuyên Vân như nhảy lên tận cổ họng, nhưng giọng nói vẫn coi như bình tĩnh: “Chưa, sắp xong rồi.”

“Hay để tôi vào xem thử nhé?”

“Cô cũng cần đi à?”

Ngoài cửa người kia có vẻ khựng lại một nhịp, chính ngay lúc đó, Lý Tuyên Vân cuối cùng cũng chui ra ngoài.

Từ góc nhìn của Ngu Du, chỉ thấy cô ấy vừa luống cuống như mèo cào vừa làm một đống thao tác thừa, vậy mà lại không dám phát ra một tiếng động, cuối cùng cũng xuống được an toàn, hú hồn hú vía.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc