Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 39: Tự tin, ung dung, kiêu ngạo

Trước Sau

break

Cộng với số tiền còn dư sau khi trả tiền thuê nhà trước đó, hiện giờ cô có tổng cộng hơn ba ngàn rưỡi.

Nghèo quá.

Cuộc sống thật không dễ dàng, Ngu Du thở dài.

Mở danh sách vật tư, bắt đầu mua sắm.

Lúc này, mì gói không thể làm thực phẩm chính được nữa, cũng may là ở đây có tủ lạnh.

Những thứ khác thì để sau hẵng tính.

Nước lọc, gạo mì dầu muối, gia vị, đồ chua, khăn giấy, thuốc chống viêm, thuốc cảm, tiêu chảy, thanh nhiệt, vân vân…

Hạn chế vì tiền bạc, cô chỉ có thể mua một vài thứ thông dụng.

Tranh thủ lúc vẫn còn giao hàng được, mua thêm một chút.

Sau này thì khó nói lắm.

Giá mà cô biết phép thuật thì tốt rồi, biết đâu có thể trồng rau trong sân ấy chứ.

Ngu Du suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng tải một app nấu ăn, loại có sách công thức offline, biết đâu lại hữu ích.

Xem đồng hồ, Ngu Du quyết định lên mạng.

Không thể đi làm, thì cô đành quay lại nghề cũ thôi, không thì lấy gì để tích trữ vật tư?

Cô từng là một game thủ có danh vọng, từng chen chân vào đội mạnh top đầu.

Tuổi trẻ khí thế, hăng hái hiên ngang, đồng đội hòa thuận, ông chủ quý mến...

Chỉ là mấy câu chuyện cũ kỹ mà thôi.

Ngu Du nhắm mắt lại, tiến vào trò chơi.

Sau khi online, giữa lông mày của Ngu Du hiện rõ nét trầm tư, cô xoa mặt.

“Nghe nói cô nghỉ việc rồi?”

Ngu Du giật thót, vội vàng quay đầu lại.

Kết quả vừa nhìn, thì ra là Thù Đồ.

Cô suýt nữa bật khóc vì hoảng.

Mẹ nó cái giọng nhẹ nhàng đó, cô còn tưởng Vương Nhụy đuổi vào trong game rồi, suýt nữa thì hù chết bảo bảo!

Thù Đồ ngồi trên mép giường, chậm rãi gặm ổ bánh mì đen: “Sợ gì chứ?”

Lúc này Ngu Du mới phản ứng lại, lúc cô thoát game không đội mũ trùm.

Công cốc rồi.

Nếu là hôm trước, thì lúc đó Ngu Du chắc chắn sẽ tức giận đến mức phát nổ ngay tại chỗ, cô một chút cũng không muốn có thêm bất kỳ liên quan gì đến nhóm người Thù Đồ nữa.

Nhưng bây giờ...

“Cậu vẫn còn ở thành phố Hộ Dũ chứ?”

Những người chơi như bọn họ, vì nhiều lý do khác nhau, về cơ bản đều tụ tập tại thành phố Hộ Dũ.

Thù Đồ liếc cô một cái: “Thành phố Dung.”

Thấy ánh mắt của Ngu Du, Thù Đồ ngừng lại một chút rồi nói: “Chỉ là tìm chỗ an dưỡng tuổi già thôi.”

Ngu Du trầm mặc một chút: “Chuyển nhà à?”

Thù Đồ: “?”

Ngu Du vừa nói xong liền phản ứng lại, suy nghĩ một hồi mới nói: “Tích trữ nhiều đồ ăn vào, rảnh thì đừng ra ngoài.”

Thù Đồ hơi nghi hoặc, còn đang định hỏi thì Phong Nhiên đã lách cách bước vào.

“Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi hả?”

“Hôm đó cậu đột nhiên thoát game, làm bọn tớ hết hồn.” Cô ấy lại nói tiếp, “Đúng rồi, học viện của cậu có người đến, bảo cậu mau chóng quay về nộp nhiệm vụ.”

“Tớ đã nói rồi mà, học viện rất coi trọng cậu, chỉ một nhiệm vụ thôi mà cũng cử người đến giục, chắc chắn không phải là ảo giác của tớ đâu.”

Ngu Du đứng dậy: “Biết rồi, cảm ơn.”

Thù Đồ từ từ theo sau: “Chỗ tớ có một nhiệm vụ, muốn nhờ cậu giúp một tay.”

Tóc Ngu Du còn rối bời vì vừa ngủ dậy, cô đang buộc lại tóc: “Nói đi.”

Thù Đồ chia sẻ nhiệm vụ cho cô.

【Khơi thông đường hầm ngầm trấn Nguyệt Loan】

(Chẳng biết lũ chuột chết tiệt từ đâu chui ra! Chúng cắt đứt đường hầm ngầm giữa chúng tôi và thành Ngân Nguyệt! Chết tiệt! Giết sạch chúng đi! Giết sạch chúng đi! Tôi sẽ trả công hậu hĩnh cho các người!)

Giọng điệu cáu kỉnh thế này, nghe là biết quan chấp chính trách rồi, so với Phi học tỷ lạnh nhạt, học trưởng Kaan này đúng là nóng tính thật...

Ngu Du: “Tinh thần lực của tôi giờ yếu lắm, giao tranh một giây, hồi chiêu hai mươi phút, cậu chắc chắn muốn tổ đội với tôi?”

“Ừ.”

“Vậy được thôi, còn ai khác không? Chúng ta toàn máu giấy cả đấy.”

“Không có, tôi chỉ tìm cậu.”

“Vậy để tôi kiếm thêm người… Ừm, nếu có người không cần chia chiến lợi phẩm thì tốt nhất…”

“Phong Nhiên, Phong Nhiên, dạo này cậu đang nghỉ đúng không?”

Phong Nhiên là một du đãng giả có trực giác cực kỳ nhạy bén, hơn nữa cô ấy còn ở ngay gần đây.

“Tớ muốn chia chiến lợi phẩm.” Cô ấy nói thẳng: “Tớ đang nghèo lắm.”

Ngu Du: “Được thôi, ba người chúng ta chia đều.”

Phong Nhiên ngạc nhiên: “Không tìm một chiến sĩ à?”

“Đến chuột mà cậu còn không đánh lại à?”

Phong Nhiên lập tức nghiêm nghị lại, gương mặt lạnh lùng: “Sao có thể chứ?”

Thù Đồ sững người mất một lúc: “Còn có thể… Tổ đội được sao?”

Ngu Du: “Tại sao lại không?”

NPC người ta còn ghen tị vì bọn tôi học kỹ năng nhanh hơn kia kìa, tổ đội thì có gì mà không được?

Thù Đồ: “… Cũng tốt.”

Không cần để Ban Ban của cô ấy bị chuột cắn nữa, để NPC đánh chuột đi.

Ánh mắt cô ấy nhìn về phía nữ du đãng giả lạnh lùng, gật đầu ra hiệu đầy thân thiện.

Phong Nhiên ngẩng cằm lên càng cao hơn.

Tự tin, ung dung, kiêu ngạo, hừ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc