Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 40: 19 cuộc gọi nhỡ

Trước Sau

break

Cái gọi là đường hầm ngầm, thực ra chỉ là một cái cống thoát nước, chỉ là cứ cách một đoạn lại có một chiếc đèn tường được cố định bằng thuật chiếu sáng.

Ba người một hổ cứ thế đi trong cống ngầm.

Dù là thế giới nào, cũng đừng nên kỳ vọng vào tình trạng vệ sinh của cống thoát nước.

Ngu Du sắp bị mùi hôi làm cho choáng váng, bám chặt trên lưng Ban Ban không chịu xuống đất.

Hai người có chỉ số linh hoạt cao hơn cũng đành để cô cưỡi lên con hổ.

Phong Nhiên: “Đường hầm ngầm này là do miện hạ Trường Mộng cho xây dựng từ hai trăm năm trước, trấn Nguyệt Loan, trấn Nguyệt Nha, trấn Nguyệt Viên và trấn Nguyệt Câu mỗi nơi đều có một đường hầm như thế.”

“Nếu xảy ra chuyện bất ngờ, cư dân bốn trấn có thể dùng đường hầm để trốn về thành Ngân Nguyệt, vì vậy các đời quan chấp chính đều phải bảo trì hệ thống đường ngầm.” Phong Nhiên hình như biết rất nhiều chuyện: “Phía thành Ngân Nguyệt cũng phải bảo dưỡng đường ngầm, không chừng quan chấp chính của chúng ta lại bị mắng nữa rồi.”

Ngu Du nhớ lại càng lúc càng nhiều thông cáo treo ở cổng thành, cảm thấy e rằng quan chấp chính chắc khó mà rảnh tay nổi.

Theo những gì cô thấy, bên ngoài thành đã có người đào lò nung gốm rồi, khí thế hừng hực như thế… Cô sợ bước tiếp theo người chơi sẽ làm luôn máy hơi nước mất thôi.

Ngu Du bày tỏ mối lo ngại về cường độ công việc trong tương lai của quan chấp chính.

Thù Đồ thì không có biểu cảm gì, cô ấy vốn dĩ không có phản ứng gì với mấy NPC khi vào mạch cốt truyện cả.

Phong Nhiên đang nói, lại chẳng ai hưởng ứng, đành tức giận ngậm miệng.

Cuối cùng Ngu Du cũng thích nghi được với mùi và ánh sáng nơi đây: “Khi quay về nộp nhiệm vụ, tôi phát hiện học viện cũng có nhiệm vụ này, để tôi thử xem có chia sẻ cho cậu được không.”

Cô hỏi: “Cậu còn thiếu bao nhiêu kinh nghiệm thì lên cấp?”

Có lẽ vì học trưởng Kaan xuất thân từ học viện nên rất dễ nhận được sự hỗ trợ từ đó, ví dụ như nhiệm vụ của Thù Đồ, bên học viện cũng có.

Thù Đồ: “Cấp 4 (6190/10000)”

Ngu Du thử chia sẻ nhiệm vụ, và đã thành công.

Ngu Du: “Cửa hàng học viện mở khi đạt cấp 5, tôi cảm thấy đồ ở đó chắc chắn tốt hơn ngoài, cậu cố gắng cày điểm đi, biết đâu lại có ích.”

“Trong trấn, nhiệm vụ của học viện là đáng tiền nhất, tiếp đến là quân đoàn thành vệ, còn tệ nhất là quán rượu.”

Thù Đồ cảm giác mình đang bị ngầm khoe của: “… Có kinh nghiệm là được rồi.”

Sau khi quay về, Ngu Du nộp nhiệm vụ, nhận được 50 đồng bạc, một pháp thuật cấp một và 800 điểm học viện.

Sau đó, cô cập nhật bảng kỹ năng của mình.

Nhận được bốn pháp thuật mới:【Thuật cầu nước】【Phép choáng】【Kkhiên lực trường】【Triệu hồi sói】.

Điểm học viện: 190 + 800 - 900, còn lại 90 điểm.

Vì trước đó đã bán vàng, kho nhỏ của Ngu Du lại tụt dốc nghiêm trọng.

Ban đầu có 3 vàng 100 bạc 140 đồng, giờ chỉ còn lại 90 bạc 140 đồng.

Phải quay về tiếp tục "gặt" mấy người chơi nhỏ thôi, không thì không sống nổi.

Khoảng thời gian này cô không thu, bọn họ chắc đã tích được không ít tơ trùng rồi nhỉ?

Thời gian qua, Ngu Du cũng thấy trên diễn đàn có không ít người chơi than phiền, nói học viện thì kiêu ngạo, quân đoàn thành vệ thì nghiêm khắc, chỉ có quán rượu là thân thiện nhất, chịu cho người chơi chút hơi ấm.

Tất nhiên, phần thưởng cũng là ít nhất.

Càng đi sâu, những ngọn đèn dùng thuật chiếu sáng dần dần tắt hết, phía trước chìm vào bóng tối.

Ngu Du: “Tại sao không nạp năng lượng?”

Cô thấy hai bên vẫn còn đèn dầu.

Phong Nhiên tiêu sái ngậm dao găm, tay lục lọi trong túi hành lý: “Cái này thì phải hỏi học viện của các cậu rồi. Nè, thuốc mỡ nhìn trong bóng tối loại rởm, bôi lên mắt đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc