Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 32: Thành Ngân Nguyệt

Trước Sau

break

Ngu Du lấy lại tinh thần, tiện tay đưa【Nhập ảnh】cho cô ấy: “Cô thử đi.”

Phong Nhiên không ngờ cô lại dứt khoát như vậy.

Đoàn xe không tiếng động dừng lại, vệ binh và cả cái người kiêu ngạo kia cũng đều vểnh tai lên nghe.

Phong Nhiên nhận lấy quyển trục, Ngu Du rất mong chờ nhìn cô ấy.

Bán cho người chơi thì không đáng tiền vì họ quá nghèo, không có tiền vàng.

Nhưng NPC có tiền mà.

Nhỡ đâu thì sao?

Nhỡ mà được thì chẳng phải con đường thương mại của cô sẽ rộng mở rất nhiều sao!

Khuôn mặt Phong Nhiên ngày càng đỏ, mạch máu trong mũi dần hiện rõ.

Ngu Du nói: “Không được thì thôi, kế hoạch làm gì có chỗ hở cho tôi chui vào…”

Nói rồi, cô định lấy lại quyển trục nhưng bất ngờ bị người kiêu ngạo bắt lấy tay.

Ngu Du: “?”

Lúc này, quyển trục trên tay Phong Nhiên dần trở nên trong suốt, vết máu trên mũi và tai cô ấy cũng biến thành dòng suối nhỏ, không ngừng chảy ra.

Đột nhiên, quyển trục trên tay cô biến mất, Phong Nhiên thở hổn hển.

Ngu Du mở hốc miệng: “…Thật sự hiệu nghiệm à?”

Phong Nhiên liếc cô một cái, bất ngờ hóa thành một cái bóng, trong nháy mắt xuất hiện ở đầu xe, rồi lại trong nháy mắt xuất hiện ở đuôi xe, Ngu Du vừa mới chớp mắt một cái, cô ấy đã đến bên cạnh.

Cô ấy chui từ bóng của Ngu Du ra, làm Ngu Du lảo đảo.

Phong Nhiên chìa tay kéo lấy cô: “… Cô thật sự rất yếu.”

Ngu Du: “…”

Người kiêu ngạo thâm sâu nhìn Ngu Du: “Tiểu thư quý danh là gì?”

“Ngu.”

Người kiêu ngạo kia dường như còn muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi rồi lại không nói: “Ngu tiểu thư có cách liên lạc không?”

Ngu Du làm gì có cách liên lạc, đến giờ cô ấy vẫn còn đang xài ké mạng trong ký túc xá của Phong Nhiên để lên mạng đây này.

“Ông đưa đến ký túc xá của cô ấy đi.” Ngu Du chỉ về phía tiểu thư du đãng giả mà nói.

Phong Nhiên trong lòng thầm tự hào, cô ấy ngẩng đầu nhìn quanh, pháp sư tin tưởng bản tiểu thư nhé, hừ.

Đám vệ binh quả nhiên nhìn cô ấy đầy ngưỡng mộ.

Họ cũng muốn học được kỹ năng chỉ trong một phút!

Ngu tiểu thư nhìn chúng tôi đi!

“Được.” Người kiêu ngạo đồng ý rất nhanh.

Đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, Phong Nhiên và Ngu Du thân mật nói chuyện phía sau.

Phong Nhiên nói: “Nếu cô không đi được thì ngồi trên xe, thiếu gì mấy cân của cô, chúng ta còn phải đi hai tiếng nữa cơ mà.”

Ngu Du vốn không mệt nhưng nghe đến thời gian thì đột nhiên thấy mệt: “Có thể làm vậy sao?”

Cô khiêm tốn nói.

“Đương nhiên được, hành lý vốn cũng chẳng nặng nề gì, lại không cần chúng ta đẩy.”

Ngu Du liền không khách sáo nữa, leo lên xe rồi ngồi bắt chéo chân.

Xe là loại mui trần, Ngu Du cũng không sợ nóng bí.

Ai ngờ, vừa lên xe, cả đoàn xe liền tăng tốc, từ tốc độ nửa chừng tăng vọt lên tối đa.

Ngu Du: “…?”

Nhìn ánh mắt cô, Phong Nhiên móc móc trong dây lưng: “Tôi chỉ có hai đồng vàng.”

Cô ấy có chút không nỡ đưa cho Ngu Du: “Lần sau nếu cô còn có kỹ năng kiểu này thì nhớ nói với tôi nhé.”

Ngu Du nhìn cô ấy một cái, nhận lấy một đồng: “Cô cũng có một phần, lúc đó tên du đãng giả kia là cô hạ đấy.”
 

Phong Nhiên vui mừng, nhanh như chớp thu lại đồng vàng còn lại: “Đúng rồi, tôi quên mất.”

Ngu Du thậm chí còn cảm thấy cô ấy rất dễ thương: “Cậu lau mặt đi.”

Phong Nhiên không để ý, lau mặt một cái, khí chất trưởng thành lạnh lùng trước kia liền biến thành ngốc nghếch.

Một chút không để ý lại cười khì khì.

Ngu Du: “…”


break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc