Trong bụi cỏ rậm kia, mấy con mèo hoang ẩn nấp chắc chắn không thành vấn đề, khu dân cư cũ là nơi lũ mèo hoang tụ tập nhiều nhất.
Ngu Du nghĩ tới đó thì nhìn quanh hai bên.
Kỳ lạ thật, đám tiểu tổ tông kia đâu rồi?
Cô vậy mà không nhìn thấy con nào.
Ngu Du chạy xe điện chậm rì rì trở về nhà.
Sau khi kể lại với cấp trên, cô ta nói chờ đến khi phát lương tháng này sẽ tính thêm khoản đó cho cô, Ngu Du bĩu môi.
Về đến nhà đã là chín giờ.
Hôm nay cô chỉ cần làm nhiệm vụ, cũng không gấp gáp phải đăng nhập ngay.
Thuận tay mở bản ghi âm ra nghe thử một lượt, nghe xong thì tải lên làm bản sao lưu, chờ phát lương xong là có thể xóa luôn.
Vừa nghe bản ghi âm, Ngu Du vừa mở bài báo kia ra.
Bệnh viện thành phố.
Cô có nên tranh thủ thời gian ghé qua xem thử không?
Nhưng cô đâu có quen người ta, không có chuyện gì lại mò đến xem cái gì, ngay cả lý do cũng khó tìm…
“… Xì… Xì…”
Ngu Du còn đang do dự thì chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
Cô lập tức đảo mắt quét khắp căn phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại.
Giữa tiếng nói to của cô, giọng của Vương Nhuế nhỏ bé không dễ nhận ra, nhưng còn khó phát hiện hơn là âm thanh kỳ lạ kia…
Giống như có thứ gì đó đang trượt, bò, hoặc… trườn trên mặt đất…
Ngu Du theo phản xạ có điều kiện, lập tức tắt phát lại bản ghi âm.
Trầm ngâm một lúc, cô tải bản ghi âm lên đám mây, rồi thả người nằm vật ra giường.
Chơi game.
Buổi sáng, đại khái là sáng sớm.
Từ đầu đến giờ Ngu Du vẫn không xác định được thời gian trong trò chơi, vì trong game chưa bao giờ xuất hiện mặt trời.
Lúc sáng nhất cũng chỉ như ánh sáng của một ngày nhiều mây, thực ra chơi lâu rồi mà Ngu Du vẫn không quen cho lắm.
Nếu không phải vì game, cô thật sự không thích môi trường kiểu này.
Con người mà không được tắm nắng là chết đó!
Mong là bên phát triển biết làm người một chút, nhanh chóng hoàn thành tuyến cốt truyện chính, cho mặt trời ló dạng, nếu không game này dù có hot thế nào…
“Đến đủ rồi, điểm danh đi.”
Ngu Du chợt tỉnh lại, phản xạ bật ra một tiếng: “Ngu.”
Mọi người lần lượt ghi danh, Ngu Du nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Phong Nhiên.”
Là chị gái nhỏ vệ binh du đãng giả.
Nhìn ánh mắt của Ngu Du, cô ấy cười rồi ném cho cô một ánh mắt quyến rũ.
Ngu Du thì không để ý, chỉ hơi ngạc nhiên một chút.
Đây là nhiệm vụ mới mà có thể làm cùng đồng đội cũ thì thật là quá tốt rồi.
Ngu Du nhìn quanh, phát hiện cả đội đều có chút quen mặt.
Ngoại trừ cô là pháp sư, tám người còn lại đều là người của quân đoàn thành vệ.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặc áo đen quần trắng, trước ngực thêu hình trăng lưỡi liềm màu bạc, cử chỉ toát ra khí chất khác biệt.
Ông ta nhìn Ngu Du bằng ánh mắt dò xét: “Học viện ngày càng qua loa, đến một pháp sư sơ cấp cũng không thèm cử ra, có xem ai là người nuôi bọn họ đâu.”
Ngu Du cầm trượng như cầm gậy, không đáp lại.
Cô không bao giờ so đo với NPC, chẳng phải đang có người chơi đang diễn cảnh “truy thê” với ông chủ quán rượu sao?
Người chơi cũng rất vất vả để có được một bữa ăn ngon.
Cả đêm qua diễn đàn bàn tán rôm rả về cách lấy lại tình cảm của ông chủ quán rượu để được dùng khu vườn rau.
“Đi thôi.”
Đoàn xe không dài, chỉ có ba chiếc, một quý hàng hóa mà có bấy nhiêu thôi ư? Quá nghèo khó rồi!
Nhưng cô chợt nhớ đến bọc hành lý, có phép thuật hỗ trợ nên ba xe như vậy cũng đủ rồi.
Cái balo nhỏ của cô cũng có 10 ô chứa và giảm 50% trọng lượng.