Trò Chơi Xâm Lấn Hiện Thực

Chương 29: Thành Ngân Nguyệt

Trước Sau

break

Trong hành lang hẹp, ánh đèn trắng nhạt nhẽo lại chập chờn yếu ớt bật sáng.

Lớp sơn tường bong tróc lộ ra từng mảng, trước mặt cô là một cánh cửa chống trộm kiểu cũ.

Quả thật là tòa 48, phòng 404, không tìm nhầm.

Dù biết làm thế cũng chẳng ích gì nhưng Ngu Du vẫn tiện tay bấm gọi số điện thoại của người đồng nghiệp đó.

Vốn là thái độ chẳng quan tâm lắm, thế mà cô lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên rất rõ ràng từ bên trong cánh cửa.

Âm thanh dường như rất gần, như thể chỉ cách cô một cánh cửa.

Ngu Du: “…”

Dù cô có vô tư đến mấy thì khoảnh khắc này tim cũng nhảy thót một nhịp.

Cô mím môi, giơ tay đập mạnh vào cửa, đến mức cả hành lang đều vang lên tiếng rầm rầm, “Vương Nhụy! Vương Nhụy! Vương Nhụy!”

“Sếp hỏi sao hôm nay cô không đi làm!”

“Cô đi làm đi!”

“Cô bị bệnh hả!!”

Tiếng của Ngu Du càng lúc càng to, chưa gọi được mấy câu thì dường như nghe thấy trên dưới lầu có chút động tĩnh, dù rất nhẹ.

“… Tôi bị bệnh rồi.”

Từ trong nhà truyền ra một giọng rất khẽ, nghe yếu ớt vô cùng, hình như người đó đang đứng ngay gần cửa.

“Vậy cô xin nghỉ phép đi chứ?”

“… Xin lỗi, tôi quên mất.”

Ngu Du: “…”

“Vậy giờ cô đỡ chưa? Có cần tôi gọi 120 không?”

“Tôi đỡ rồi, đỡ rồi.” Giọng cô ta bỗng nhanh hơn hẳn, dường như đứng cách xa cửa hơn một chút: “Không cần cô gọi 120 đâu.”

Ngu Du: “Vậy cô gọi điện báo với sếp đi, nói là tôi đã đến thăm cô rồi.”

Thật ra điện thoại của cô đã bật ghi âm ngay từ đầu, để phòng tên sếp khốn kia dở trò cắt tiền tăng ca của cô.

“Được, tôi sẽ nói.”

Đột nhiên, cánh cửa trước mặt phát ra tiếng động rất khẽ, giống như có người đang xoay tay nắm cửa.

Ngu Du không hề lộ vẻ gì, chỉ âm thầm ấn chặt tay lên cửa: “Nếu vậy thì tôi đi đây.”

Cánh cửa lại vang lên tiếng xoay nắm: “Hay là cô vào ngồi chơi một lát?”

“Thôi khỏi, tôi còn phải đến đồn cảnh sát, hôm qua vừa cứu một người, hôm nay phải đến làm thủ tục.”

Cô ấn chặt cửa thật chặt, như thể sợ cánh cửa sẽ bất ngờ bị ai đó đẩy mở từ bên trong.

“… Vậy à.” Giọng cô ta hơi do dự: “Thế thì thôi vậy, tôi sẽ báo với cấp trên, hy vọng cô ấy không trừ tiền tôi.”

Ngu Du không còn nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa nữa, cô đối diện với cánh cửa, cẩn thận lùi lại nhưng giọng điệu lại không hề dao động: “Vậy tôi đi đây! Cô nhớ uống nhiều nước nóng nhé!”

Cánh cửa không mở ra nữa.

Ngu Du bình tĩnh bước đi, nhảy chân sáo xuống lầu.

Khi đến tầng ba, cô nghe thấy trong phòng có tiếng người rất bình thường, còn có cả tiếng trẻ con nghịch ngợm, ồn ào náo nhiệt.

Ngu Du tăng tốc bước chân.

Cuối cùng cô cũng ra khỏi cửa đơn nguyên, quay đầu nhìn lại, phát hiện chiếc đèn cảm ứng cũ kỹ đúng lúc vừa tắt.

Đứng dưới đèn đường nhìn lại, cửa ra vào tối om chẳng khác gì một cái miệng lớn, sâu thẳm và hiểm ác.

Ngu Du cau mày thật sâu, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Thời tiết có hơi nóng.

Cô cũng không rõ bản thân sao lại thế này, chỉ là khoảnh khắc vừa rồi, đột nhiên cô trở nên hoảng loạn đến cực điểm, giống như là…

May mà cuối cùng cô cũng an toàn ra ngoài.

Số tiền này thật không dễ kiếm, lần sau dù thế nào cô cũng sẽ không đồng ý đến thăm cô ta nữa.

Thật đáng sợ.

Rời khỏi khu dân cư này, Ngu Du quay đầu nhìn lại mới phát hiện nơi này cây cối mọc rất nhiều, chiều cao dường như cũng hơi vượt chuẩn, cây cối um tùm rậm rạp, nhưng ngoài điều đó ra thì có vẻ không có gì khác biệt.

Tuy nhiên, khu dân cư cũ không có ban quản lý, chắc là họ đã lâu không cắt cỏ, đám cỏ bên cạnh đã cao tới tận bắp chân.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc