“Để tôi nói cho cô nghe, bây giờ mấy người trẻ ấy, vì chơi game mà mạng sống cũng không cần nữa ~”
Ngu Du tan làm, lững thững rời khỏi công ty, đang chờ thang máy.
“Nhìn đi, nhìn đi, một cậu trai trẻ như vậy, chơi game đến mức phải vào ICU, đến mức đó rồi mà còn xin bố mẹ đừng xóa tài khoản, còn lết xuống giường quỳ lạy van xin nữa kìa ~”
“Nghe nói trước đó cậu ta đã từng nhập viện một lần rồi, sốt suốt ba ngày mà vẫn còn chơi.” Mấy ông lão nhanh chóng thống nhất quan điểm: “Nếu là tôi thì tôi đã đập nát cái máy tính đó luôn cho rồi ấy chứ ở đấy mà còn chơi? Chơi á?”
Lúc đầu Ngu Du không để tâm, chỉ dán mắt vào con số tầng lầu đang nhảy chậm nhưng đột nhiên cô quay đầu lại.
“Game gì cơ? Xóa tài khoản gì?”
Thấy cô gái trẻ có vẻ hứng thú, mấy ông cụ càng nói hăng.
Sau một hồi ứng phó, Ngu Du cuối cùng cũng moi được nguồn tin của họ.
App tin tức thành phố Dung.
Các nền tảng thông tin của Ngu Du đều là loại giới trẻ ưa thích, còn cái app này thì cô chưa tải bao giờ.
Lúc này cô nhanh chóng cài vài cái app tương tự, rất nhanh đã tìm thấy tin tức đó.
Vừa nhìn tên game, ánh mắt Ngu Du chợt nghiêm lại.
Quả nhiên là “Vĩnh Ám”.
ICU?
Sao lại nghiêm trọng đến vậy?
Đến cả Ngu Du cũng bắt đầu thấy hơi lo lắng.
Thang máy đến nơi, Ngu Du mặt không biểu cảm bước vào trong.
Đúng lúc này, sếp gọi điện đến.
“Tôi phải đến đồn cảnh sát… Tôi… ừ, đưa tiền là được.”
Ngu Du nhanh chóng đạt được thỏa thuận với sếp.
Trả tiền tăng ca và tiền xe, vậy thì miễn cưỡng đi một chuyến cũng được.
Chuyện là thế này: Hôm nay có một đồng nghiệp của bọn họ không đến công ty, gọi điện hay nhắn tin đều không có bất kỳ phản hồi nào.
Dạo gần đây do sương mù dày đặc, một số phần tử tội phạm lợi dụng thời cơ ra tay, các vụ mất tích xảy ra nhiều trên cả nước, vì vậy xuất phát từ tinh thần nhân đạo, công ty cũng phải tìm hiểu một chút, lỡ như thực sự mất tích còn kịp báo cảnh sát.
Mà nhà của nữ đồng nghiệp đó lại ở gần chỗ ở của Ngu Du.
Trong lòng Ngu Du thì đang bận suy nghĩ: Lát nữa cô phải đến đồn cảnh sát làm thủ tục, sau đó đi gặp đồng nghiệp, xem ra hôm nay không có thời gian dọn nhà nữa rồi.
“… Chuyện là như vậy, vị tiểu thư đó muốn xin cách liên lạc với cô để cảm ơn cô một chút.”
Ngu Du lại xua tay từ chối: “Không cần đâu, nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây?”
“Không còn gì nữa…”
“Vậy, tạm biệt.”
Ngu Du nhanh chóng làm xong thủ tục, mở định vị, lái xe đến khu phố cũ.
Khu phố cũ này có nhiều khu dân cư lâu đời, tiền thuê rẻ, trước đây Ngu Du cũng từng thuê một chỗ ở đây, tuy chưa đến hai tháng đã chuyển đi nhưng cũng khá quen thuộc.
Đồng nghiệp kia sống ở đây.
Khu phố cũ cũng không phải kiểu xập xệ gì, chỉ là tường hơi bong tróc, tầng lầu hơi cũ kỹ nhưng khoảng cách giữa các tòa nhà thì vẫn khá rộng rãi.
Ngu Du dừng xe lại: “Tòa 48, phòng 404…”
Không có thang máy, cô đành phải leo bộ.
Dù Ngu Du luôn tan làm đúng giờ nhưng lúc này cũng đã hơn tám giờ tối, cầu thang trong tòa nhà chỉ có đèn cảm ứng mờ mờ, công suất chắc chưa đến vài watt.
Dẫm một cái sáng được một lát, rồi lại phải dậm chân thêm cái nữa mới sáng lại, rất phiền phức.
Ngu Du thở hổn hển leo lên đến tầng bốn, may mà nhà mới của cô không phải leo lầu, đúng là tra tấn.