Trước khi học pháp thuật, Ngu Du chuẩn bị xử lý một chút chiến lợi phẩm.
Hiện tại quảng trường điểm hồi sinh không cho dựng sạp buôn bán, Ngu Du đành phải ra ngoài cổng thành.
Tuy chỉ mới mấy ngày nhưng số lượng người chơi trong thành rõ ràng đã tăng lên, quảng trường điểm hồi sinh không ngừng xuất hiện những người mới mặc áo vải thô.
Người càng nhiều thì càng lộn xộn.
Khu vực cổng thành cũng trở nên náo nhiệt, có người tìm tổ đội, có người buôn bán, còn có cả… Chiêu mộ thành viên cho bang hội…
Dù là game gì, chỉ cần không phải chơi đơn thì con người sẽ lập tức kết bè kết nhóm.
Ngu Du đã từ chối không ít lời mời từ những bang hội có tên tuổi hoặc vô danh, cũng từ chối vài đội ngỏ ý mời, đi đến cổng thành và nhìn lên bảng thông báo.
Vài ngày không xem, bảng thông báo lại có thêm những mục mới.
【Mong người ngoại lai tự trọng, chưa được thợ rèn cho phép, cấm tụt quần thợ rèn, vi phạm sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc —— Tòa thị chính】 (gạch bỏ)
【Thợ mộc cũng không được tụt!!! Ai cũng không được tụt!!!】 (gạch bỏ)
【… Mong các vị người ngoại lai ít nhất hãy giữ chút thể diện, đừng tụt quần trước cổng tòa thị chính!】 (gạch bỏ)
【Ở đâu cũng KHÔNG ĐƯỢC TỤT!!!!!!!!】
Từ ban đầu còn coi như bình tĩnh, thông báo dần trở nên gào thét điên cuồng, chữ như muốn xuyên qua giấy.
Ngu Du cười không ngớt, xem ra khoảng thời gian này tòa thị chính bị hành không nhẹ, NPC bao giờ mới học được cách sai khiến người chơi đúng đắn đây?
“Người ngoại lai, không được trồng trọt ở cạnh cổng thành.”
“Đồ các người bán còn tệ hơn cám lợn, chúng tôi muốn tự trồng mà cũng không cho?! Các người cố tình chơi xấu người chơi à?!”
Người chơi trồng trọt còn chưa kịp nói gì, đám người chơi vây quanh đã phẫn nộ lên tiếng.
Lại còn có người hùng hổ quát: “Sớm muộn gì cũng đập cái cửa hàng hút máu đó! Ăn rồi ói mấy lần rồi đây này!”
“Đã có cảm giác chân thực thế này mà không tận dụng thì thôi, lại còn cố tình làm đồ ăn dở đến mức muốn ói! Bọn dev game này đúng là bụng dạ khó lường!”
Vệ binh hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì, sắc mặt vẫn lạnh tanh, nói: “Không được trồng trọt ở cổng thành.”
Ngu Du đội mũ trùm, gật đầu nói: “Đúng là khó ăn thật, nghề sinh hoạt cũng nên gan lên chút.”
Sắc mặt vệ binh rất khó coi nhưng khi thấy Ngu Du, vẻ mặt dần trở nên nghi hoặc.
“Người ngoại lai cố tình gây sự, đồ của chú Bargen chúng tôi ăn từ nhỏ đến lớn, khó ăn ở chỗ nào?”
Người chơi nhìn thấy vệ binh nét mặt lập tức hòa hoãn thì đồng loạt sững sờ.
Vừa nãy còn trưng ra cái mặt như sắp rút kiếm giết người cơ mà?
Người này là ai thế? Nạp tiền có đặc quyền à?
Ngu Du không để ý, bị mấy người chơi xung quanh đẩy ra phía trước, đành phải lên tiếng: “Đội trưởng Kaya nói không được trồng trọt ở cổng thành sao?”
Vệ binh gật đầu: “Thật sự không được trồng trọt ở cổng thành.”
Ngu Du nhìn về phía người chơi nhỏ đang trồng trọt đầy ấm ức: “Thường thì các cậu trồng ở đâu?”
Vệ binh ngẩn người: “… Phía bắc thành có vườn rau nhưng khu vực này gần khu nguy hiểm, đất bị ô nhiễm, thực phẩm thường được vận chuyển từ thành Ngân Nguyệt tới.”
Anh ta nói thêm vài câu: “Nếu các người…” Anh ta liếc qua đám người chơi đang vây quanh, lại lạnh mặt: “… Nhất định muốn trồng thì có thể bàn bạc với chú Bargen, vườn rau đó là của chú ấy.”
Có điều dạo gần đây người ngoại lai suýt làm ông tức chết, mấy người ngoại lai này miệng thì nói “ghê tởm”, “khó ăn”, còn có người ói ngay tại chỗ, chẳng có chút lễ phép nào… Nên tâm trạng của chú ấy cực kỳ cực kỳ cực kỳ tệ.