Cảm thấy ngỡ ngàng một hồi, Ngu Du tiếp tục nói: “Tôi muốn lấy hết bốn quyển trục, cô có đồng ý không?”
Thù Đồ: “Tôi không có ý kiến.”
Ngu Du: “Vậy thì hay là cô đừng lấy nữa?”
Thù Đồ lườm cô một cái: “Không được.”
Lúc này Ngu Du mới yên tâm: “Cô chọn những thứ cô cần trước đi, còn lại chúng ta sẽ quy đổi ra vàng rồi chia.”
Miệng cô ấy lia lịa liệt kê từng món, cứ như là đang gọi đồ ăn vậy.
Thù Đồ: “Trường cung, dao găm, dao dài, bao tay da tôi đều cần, giày da tôi lấy một đôi, những thứ còn lại không cần thiết lắm.”
Ngu Du nhanh chóng tính toán trong đầu: “Tôi xem trên diễn đàn, lần này nhiều người đều có được trang bị, trang bị giờ không còn giá trị lắm, bán không được như trước…”
“Vậy cô lấy thêm ít thuốc đi, túi ngủ tôi cũng đưa cho cô.”
Thù Đồ: “Cô không cần túi ngủ à?”
Ngu Du mỉm cười: “Tôi đâu dám ngủ ngoài trời.” Chỉ có hiệp sĩ mới dám làm dã nhân bên ngoài thôi.
Thù Đồ gật đầu, không khách khí: “Được.”
“Nước thuốc thuật vỏ cây cho cô, nếu tôi là luân lạc tới mức phải dùng tới thuật vỏ cây thì e rằng cũng cách cái chết không xa.”
“Tôi đưa cô hai bình nước thuốc phục hồi chậm, hai bình nước thuốc trị liệu thần thánh cũng cho cô luôn, có đủ không?”
Thù Đồ: ‘Đủ rồi.”
“Vậy thì hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Ngu Du bắt đầu sắp xếp lại kho đồ, cất hết bốn quyển trục, một bình chai trắng nhỏ (thần thánh), ba bình chai đỏ nhỏ (phục hồi chậm), một đôi giày da, một đôi giày sắt, 【Tiềm hành】【Bóng ảnh nhảy】và một cuộn【Quyển trục: Nhập ảnh】còn lại là đồ của du đãng giả, mặt nạ, mũ trùm, giáp da, giày da, quần da.
Ngu Du nhét đôi giày da mới vào thanh trang bị, ngay lập tức có thêm một đôi giày da đơn giản trên chân.
Chúng không có gì đặc biệt, chỉ tăng một chút tốc độ và 1 điểm giáp, cũng làm tăng thêm 1.5kg trọng lượng.
Điểm duy nhất tốt là đi trên đường sỏi không còn đau chân nữa, ít nhất đôi giày này có đế.
Ngu Du không muốn tự mình đi bán đồ, tốn thời gian. Cô hỏi: “Bạn có muốn lấy những trang bị này không?”
“Mỗi món năm bạc, tôi bán tất cả cho cô, tôi lười bán.”
“Kỹ năng của du đãng giả cô có muốn không, ra giá tôi có thể bán cho cô.”
Đây không phải thứ phẩm, đều là trang bị chuẩn, giờ người chơi đã có tiền, Ngu Du cũng theo kịp xu hướng.
Thù Đồ: “Không cần.”
Ngu Du ngạc nhiên.
Thù Đồ là một game thủ chuyên nghiệp, xếp hạng rất cao trong bảng danh vọng, được công hội【Thương Lan】bồi dưỡng, là đại diện của công hội.
Với suy nghĩ của Ngu Du, cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối trang bị, dù sao thì cô ấy cũng có trách nhiệm đào tạo đội chiến đấu của công hội.
Thù Đồ: “Tôi chỉ là một người chơi tự do, cần nhiều trang bị làm gì? Tôi cũng không dùng được.”
Cô có vẻ nhận ra sự ngạc nhiên của Ngu Du: “Tôi đã hủy hợp đồng, rời khỏi công hội rồi, giờ tôi là người chơi giải trí.”
Ngu Du ngẩn người một lúc: “Ồ.”
Thù Đồ chào tạm biệt Ngu Du và rời đi.
Ngu Du tạm biệt du đãng giả, mơ màng rời khỏi doanh trại.
Thù Đồ thật sự giải ước rồi? Cô ấy sao lại giải ước?