Đặc biệt là khu này, Ngu Du không biết, nhưng người môi giới sao lại không biết?
Ở đây đúng là không có ai.
Về việc mọi người đi đâu, anh ta là người môi giới sao mà biết được.
Đúng là chết tiệt, nếu không phải vì cái sương mù kia, sao anh ta phải làm việc vào đêm hôm giờ khuya khoắt thế này.
Ngu Du tiếp tục: “Vậy chủ nhà đâu? Không có chủ nhà chẳng lẽ không có người thuê à? Nếu anh không nói, tôi đi luôn, anh hôm nay công cốc rồi.”
Người môi giới: “…”
“Đừng đi đừng đi đừng đi.” Anh ta bực bội nói: “Tôi cũng không biết người ta đã đi đâu rồi nhưng cô không cần lo, người ta không phải là đi vì sương mù mà đã đi từ lâu rồi, lý do đừng hỏi tôi, tôi chỉ là một người môi giới, không hiểu chuyện của mấy người có tiền.”
“Chắc là vì phong thủy không tốt nhỉ?”
“Vậy người kia chết như thế nào?”
Người môi giới lập tức biến sắc.
Ngu Du: “Không thể nói à? Nếu anh không nói thì sao tôi dám ở?”
Người môi giới: “… Tôi thật sự phục cô rồi, đêm khuya rồi mà cô cứ hỏi, cô không sợ à?”
“Sao thế? Chẳng lẽ là giết người à?”
Người môi giới suýt chút nữa thì phun máu nhưng cũng cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút: “… Không phải, nghe nói là bị bệnh gì đó, giai đoạn cuối rất đáng sợ, có thể là…”
“Ở đây vắng vẻ, người nhà đưa đến rồi sau đó…”
Ngu Du gật đầu: “Thi thể đã được đưa đi chưa?”
Người môi giới gần như đã quen với những câu hỏi táo bạo của cô, vô cảm nói, “Đã đưa đi rồi, còn thuê một đội dọn vệ sinh cao cấp đến dọn, bảo đảm sạch sẽ…”
Ngu Du: “Năm trăm?”
Người môi giới hét to: “Sao cô không đi cướp đi?!!”
“Phía sau anh có người?”
Người môi giới: “Đừng hòng dọa tôi! Năm trăm cô nghĩ cũng đừng nghĩ!!!”
Ngu Du tiếc nuối thở dài.
Trước đó không phải rất nhát gan sao, sao vừa nhắc tới tiền cái là gan to lên rồi?
Sau một trận mặc cả gay gắt, giá thuê được định là 1048.8.
Có số lẻ và số tròn, Ngu Du cũng không hiểu sao lại như thế.
Có thể là vì người môi giới quá keo kiệt.
“Giao một năm đi, nhà này không phải không tốt, chúng ta gia hạn một năm một lần.” Người môi giới cố gắng dụ dỗ: “Tôi mang hợp đồng rồi đây.”
Ngu Du mặt không cảm xúc: “Tôi sợ tôi chết thì tiền cũng mất.”
Người môi giới lại lần nữa ngừng thở.
Con mẹ nó anh ta chưa từng gặp loại người nào như thế này, không thể đổi chỗ khác rồi nói mấy câu kiểu sống chết gì đó sao.
Ngu Du: “Gia hạn mỗi tháng một lần được không?”
Người môi giới lập tức lấy lại tinh thần, sau một hồi thảo luận gay gắt, Ngu Du quyết định mỗi ba tháng thanh toán một lần, cọc một tháng.
Họ lập tức vào nhà, chuyển giao chìa khóa và ký hợp đồng.
Ngu Du nói mấy ngày nữa sẽ chuyển tiền cho anh ta, anh ta không muốn nhưng… Dưới sự mời gọi hòa nhã của Ngu Du, cuối cùng vẫn đành phải đồng ý.
Việc thuê nhà đã xong, Ngu Ngu Dui vẻ đạp xe về nhà.
Trên đường cô nhận được một cuộc gọi, báo là phải đăng ký báo cảnh sát, Ngu Du hẹn ngày mai đi.
Đáng chú ý là, số tiền cọc vừa trả lại và 1800 tệ trước đó lại sắp rời khỏi cô, cô vẫn chỉ có thể ăn mì gói.
Giá nhà ở Thành phố Dung khá cao, căn phòng nhỏ trước kia của cô cũng đã 960 tệ, vậy mà đổi sang căn này lớn như vậy chỉ có 1048.8 tệ, không đổi thì phí.
Hơn nữa cô cũng không có quá nhiều thời gian để lo lắng về chuyện nhà cửa, công việc là quan trọng nhất.
Ừ, cô đương nhiên là đang nói về công việc.
Vừa về đến nhà, Ngu Du không thể chờ đợi được, vội vàng cầm lấy vòng tay, hôm nay đăng nhập đã trễ rồi.