Tên đàn ông ngạc nhiên kêu lên rồi nhảy ra, Ngu Du mới nhìn thấy người mà anh ta đang chặn lại.
Quả thật là một người khá đẹp, trông rất đáng thương.
Nhưng mà…
Ngu Du: “Anh gặp phải chuyện lớn rồi.”
Người đàn ông thô lỗ nhìn chằm chằm bộ quần áo của mình, chỉ cảm thấy cả người toàn mùi hôi, không thể ở lại được nữa.
Ngu Du: “Cô ấy sắp chết rồi.”
“Chết cái con mm, mày là cái beep gì?”
Ngu Du không hề dao động, giọng điệu bình thản: “Tôi vừa xem bản đồ, phát hiện có một đồn cảnh sát cách đây chưa đầy hai trăm mét, còn tiện thể gọi một cuộc điện thoại.”
Người đàn ông thô lỗ lập tức biến sắc, “Tôi chỉ đùa với bạn bè thôi, không phải như cô nghĩ đâu.”
Ngu Du nhìn cô gái nhỏ, mặt đỏ bừng, thở không ra hơi: Cô ấy sắp chết rồi.”
Lúc này người đàn ông mới nhìn sang, hoảng hốt.
Ngu Du thương xót nói: “Ngoài kia là đèn xanh đèn đỏ có camera, mấy con hẻm vừa rồi đều là đường cụt.” Cô đột nhiên à một tiếng, lên xe điện rồi định đi, “Bọn họ đến rồi, tạm biệt.”
Cô còn phải đi xem nhà, tạm rút lui.
Cô vừa đúng lúc đi ngang qua mấy cảnh sát, có người dừng lại nhìn cô hai cái nhưng cuối cùng không có ai ngăn lại.
Cô gái nhỏ không biết là bị hen suyễn hay dị ứng, có thể là bệnh tim nữa nhưng chắc chắn sẽ được đưa đi bệnh viện.
Ngu Du dừng lại đợi đèn đỏ, nghe lại bản ghi âm của mình, cảm thấy không hài lòng, rõ ràng cô có thể nghe được tiếng từ xa, sao điện thoại lại không ghi lại được? Gần như cho đến khi cô đụng phải thùng rác mới ghi lại được tiếng của gã đàn ông thô lỗ kia.
Chắc chắn là điện thoại của cô quá dỏm.
Cô lại nhìn vào bức ảnh mình chụp, lần nữa xác nhận chuyện này.
Mặc dù không có đèn nhưng Ngu Du thậm chí còn có thể nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô gái nhỏ nhưng bức ảnh lại chụp tối thui, không thể nhận diện được gì.
Cô thở dài, cam chịu, tải bản ghi âm và ảnh lên, tiện tay thêm một mật khẩu, rồi chia sẻ một bản lên máy tính, một bản lên tài khoản phụ.
Chắc vậy, trừ khi cô gái nhỏ không qua khỏi, không thì khả năng phản ngược lại là rất thấp.
Cô thu điện thoại lại, vừa đúng lúc đèn xanh sáng.
“Bao nhiêu?”
“Hai nghìn.”
Ngu Du quay người bỏ đi.
Môi giới lập tức kéo cô lại: “Đây là nhà nguyên căn hai tầng, giá này cô không phải lấy quá lời sao?”
Ngu Du: “Có người chết.”
“Nếu không phải có người chết thì ai làm gì đến phiên cô?”
Ngu Du mặt không cảm xúc: “Cạnh bờ sông, ẩm ướt, hầu như không có phương tiện sinh hoạt nào.”
“Như vậy không phải vừa hay sao, cô sẽ được thấy cảnh sông nước, ở đây đêm nào cũng có đèn, sao lại không có phương tiện sinh hoạt?”
“Toàn là sương mù, xem cái rắm.” Ngu Du đáp: “Không có chỗ bán đồ ăn.”
Môi giới nghẹn lời: “Nói thật với cô, nhà này không thiếu chút tiền đó, họ đâu phải muốn mấy đồng tiền thuê nhà này…”
Ngu Du đột ngột hỏi: “Khu này hình như không có ai ở?”
“Khụ khụ.” Người môi giới suýt sặc: “Làm sao lại không có người ở? Chỉ là lúc này mọi người đều không có nhà thôi…”
Ngu Du: “Lúc đến tôi đã đi một vòng qua vài con đường, xem qua từng nhà, không có dấu vết người ở.”
Người môi giới: “…”
Cô gái này sao lại không nói võ đức thế?
Ngu Du thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, “Anh không định nói với tôi là người ở đây toàn là ma đấy chứ?”
“Phì phì phì, cô nói linh tinh gì vậy?” Người môi giới như bị kích động, điên cuồng phi phi.
Lúc này đã hơn 8 giờ tối, ở trung tâm thành phố đang là giờ cao điểm, nhưng ở ngoại ô sông lại không một chút âm thanh.