Thành phố Dung là một thành phố lớn, mà tình hình giao thông ở các thành phố lớn thì ai cũng hiểu.
Ngu Du tan ca, cưỡi trên con xe điện nhỏ của mình, một mạch chạy đến địa điểm xem nhà.
Lúc này không có sương mù.
Sương mù thường xuất hiện vào ban đêm, đến giữa trưa mới tan, vì vậy khoảng thời gian buổi chiều và trước nửa đêm trở thành thời gian lý tưởng cho mọi người hoạt động.
Thậm chí nghe nói có người đề xuất thay đổi giờ làm việc, để họ bắt đầu làm việc vào buổi chiều và ngủ ở nhà vào ban ngày.
Theo như Ngu Du nghe nói, thực sự có khá nhiều công ty đã làm như vậ và hiện tại dường như hiệu quả khá tốt.
Tuy nhiên, các cơ quan công quyền như trường học, bệnh viện vẫn duy trì giờ giấc làm việc cũ, chưa có sự thay đổi.
“Cái gì? Cầu lớn gãy rồi? Không phải mấy năm trước mới tu sửa xong sao? Sao lại gãy?”
“Không biết, nghe nói là gãy vào tối qua, đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân.”
Ngu Du đúng lúc đang chờ đèn đỏ, không tự chủ được mà nhìn sang.
Cái mà người dân thành phố Dung gọi là cầu lớn thường chỉ có một cây, là cầu Xung Giang.
Thành phố Dung bị chia cắt bởi một con sông, Đông Tây hai bờ đối diện, không có cầu… Cũng không biết là đường hầm qua sông còn hoạt động không.
Do ảnh hưởng của sương mù nên có lẽ các phà giữa hai bờ cũng ngừng hoạt động gần hết rồi.
Nghĩ như vậy, thiệt hại của sương mù này có lẽ còn nghiêm trọng hơn những gì họ cảm nhận được nhiều.
Logistics trong nước còn ổn không? Nông sản có thể tiếp tục sinh trưởng không? Rau quả có tăng giá không?
Ngu Du rơi vào suy tư, tự nhủ rằng sau khi thuê nhà, thật sự phải tích trữ chút vật phẩm, không biết khi nào cái sương mù này mới kết thúc.
Một tuần rồi mà vẫn chưa thấy có dấu hiệu dừng lại.
Nói ra thì, sương mù này hình như xuất hiện cùng ngày với ngày mở bản thử nghiệm của “Vĩnh Ám”…
Đèn xanh sáng lên, Ngu Ngu Dut bỏ suy nghĩ, vèo một cái lao ra ngoài.
Địa điểm thuê nhà của cô còn cách khá xa, hôm qua Ngu Du quên sạc điện nên lượng điện trong xe có hơi thiếu.
Cô không thể không dừng lại, mở bản đồ tìm điểm sạc nhanh bên đường.
Cúi đầu tìm kiếm địa điểm, Ngu Du nghe thấy một giọng nói.
Hình như có lời thoại phản diện?
“Mày kêu đi, có kêu rát cả cổ họng cũng không ai thèm để ý đến mày đâu.”
Một giọng nam trẻ vang lên, Ngu Du tò mò thò đầu ra nhìn, phát hiện con hẻm này khá sâu.
“Trường Ngư Trì, bình thường không phải mày khá cao quý lắm sao?”
Ngu Du tìm được điểm sạc gần nhất, tự nghĩ trong lòng, thời đại này vẫn còn người nói mấy câu thoại quê mùa như thế à, quá mất mặt.
Lẽ ra không phải là phải đỏ mắt, giọng khàn khàn, siết eo người ta, ấn người vào tường rồi nói mạng của tôi đều cho em? Hay là tiểu yêu tinh, em đã thu hút sự chú ý của tôi cũng được.
Ngu Du leo lên xe, phi một mạch vào trong hẻm.
Cô chỉ định vào xem một chút, không quan tâm.
Khi nghe thấy những lời đó, cô cảm thấy khá gần, nhưng lúc thật sự đi vào trong, Ngu Du phát hiện con hẻm này khá sâu, còn có mấy ngã rẽ.
Nếu không phải là tên đàn ông nói mấy câu thoại quê mùa kia vẫn liên tục thốt ra thì có lẽ cô đã bị lạc đường rồi.
Xe điện không thể dừng lại, đâm mạnh vào thùng rác, Ngu Du than ôi ôi lùi lại.
Thùng rác đổ xuống vừa vặn hất đầy vào người gã đàn ông quê mùa đó, mùi hương đó, thôi thì đừng nhắc tới vẫn hơn.