Khi đội trưởng Kaya thu quân, trời đã tối đen không thấy nổi năm ngón tay.
Nếu còn không kết thúc thì chắc Ngu Du cũng sắp bị hệ thống đá khỏi game rồi.
Thấy Ngu Du đang ôm cây ngủ gật, tất cả vệ binh đều nở nụ cười thân thiện. Có người chủ động hỏi: “Cô Ngu, cô còn đi nổi không? Có cần tôi cõng cô không?”
Ngu Du vẫn còn nhớ đến chiến lợi phẩm trong doanh trại, cuộn trục, thuốc, túi ngủ…
Cô đứng dậy: “Tôi ổn mà, chắc dưới núi cũng đánh xong rồi.”
Có người lộ vẻ nghi hoặc: “Dưới núi gì cơ?”
Kaya lại như đã sớm đoán được, hừ lạnh: “Lũ tà giáo đó, một lũ sâu mọt, sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt.”
Thấy họ định đi luôn xuống núi, Ngu Du không thể không dè dặt nhắc nhở: “Doanh trại còn đồ đấy.”
Vệ binh sững người, rồi cố nín cười: “Tà giáo ấy à, toàn chuột nhắt, chẳng có đồng nào đâu…”
Vệ binh du đãng giả lúc trước lên tiếng, ho nhẹ rồi nói: “Tôi nghe nói ở học viện phải mua pháp thuật bằng tiền, mà cô Ngu mới đến, chắc chẳng có bao nhiêu…”
Cô ấy vừa nói vừa đập ngực cam đoan với Ngu Du: “Yên tâm, tôi sẽ cho người thu hết chiến lợi phẩm lại cho cô, tất cả đều là của cô.”
Kaya đã đi lên trước, lúc này lại quay đầu nói lớn: “Yên tâm, ngày mai tôi chắc chắn sẽ xin thưởng cho cô.”
Mặt Ngu Du đỏ bừng.
Đám NPC này!
Pháp sư nghèo thì gọi là nghèo sao!?
Ngu Du về thành mới phát hiện thì ra người chơi cũng có thể ở nhờ phòng.
Cô đã đăng xuất trong ký túc xá của cô nàng du đãng giả lúc trước.
Vừa thoát khỏi game, Ngu Du liền ngân nga hát.
Hôm nay dân thường thật sự rất vui! Đừng nói tới chiến lợi phẩm, lần này cô còn ké được một đống kinh nghiệm, cái thanh kinh nghiệm trước đây còn xa tít tắp, giờ đã đi được quá nửa rồi.
Cô có lẽ là người chơi lên cấp 5 nhanh nhất toàn server rồi.
“La la ~ La la la ~~”
Ngu Du vừa ngân nga vừa pha mì ăn liền, phát hiện trên diễn đàn ai nấy cũng đều rất phấn khích, bọn họ cũng nhận được một đống chiến lợi phẩm, dù có rất nhiều người bị đen màn hình.
Một bài đăng thu hút sự chú ý của Ngu Du, là từ người chơi đã từng xóa tài khoản kia.
Anh ta trong bài đăng đeo mặt nạ đau khổ viết rằng.
【Tôi xóa tài khoản rồi mà các thuộc tính khác không đổi, chỉ có tinh thần và ý chí mỗi cái giảm 1 điểm. Các anh em, nghĩ kế cho tôi đi! Tôi có nên tiếp tục xóa tài khoản nữa không?】
【Nói ra thì kỳ lạ, trong ba ngày xóa tài khoản tôi không yên ổn chút nào, tự dưng sốt cao, đi bệnh viện thì bác sĩ bảo không có gì, về nhà lại sốt, cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt ba ngày, dọa cả ba mẹ tôi…】
Chú chim nhỏ tự do:【Xóa đi, sao không xóa? Nếu lần này các thuộc tính ngẫu nhiên còn thấp hơn trước, thì chẳng phải cậu xóa tài khoản uổng công rồi sao?】
Chủ thớt:【Cũng có lý.】
Ngu Du trả lời:【Không phải anh nói sẽ xóa tài khoản à? Anh đã xóa chưa?】
Chú chim nhỏ tự do:【Đương nhiên à xóa rồi!】
Chủ thớt:【Anh không bị bệnh chứ?】
Chú chim nhỏ tự do:【Không có nha.】
Chủ thớt:【Xem ra đúng là ảo giác rồi. Được rồi, để tôi xóa lại.】
Nói xong, anh ta lại tiếp tục chia sẻ ảnh chụp màn hình xóa tài khoản.
Ngu Du: “…”
Thôi, mặc kệ đi.
【7788】:【Lời hay khó khuyên kẻ đáng chết. Thoát bài.】
Chủ thớt:【 Hả? Sao cậu lại nói như vậy? Tôi...】
Chủ thớt không trả lời nữa.
Ngu Du và 7788 đã thoát khỏi bài đăng đó.
Vì Ngu Du nhận được một cuộc điện thoai: “Alo?”
“Cái gì? Không cho.” Sắc mặt Ngu Du không được tốt: “Tôi không muốn liên lạc với bọn họ, nếu cô đưa tôi, tôi sẽ đổi số.”
“Nhưng mà…”
Ngu Du: “Tôi nói không cho.”
Đầu dây bên kia chỉ thở dài, Ngu Du cúp máy.
Ngày xưa thì chẳng ai tin cô, giờ quay ra làm bộ làm tịch cái gì?
Ha.
Ngu Du mở phần mềm tìm nhà trọ, ban ngày còn phải đi làm, tranh thủ xem qua nhà cửa.
Chao ôi, làm công ăn lương thật mệt mỏi.
Cô vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện ngoài cửa sổ sương mù càng dày đặc hơn, giao thông trong thành phố gần như đình trệ, may là cô không ở xa, vẫn có thể đạp xe đến công ty.
Công ty đã có hai đồng nghiệp không thể đến đúng giờ.
Nghĩ đến sương mù, Ngu Du không khỏi lo lắng.
“Hả? Từng có người chết á? Không sao hết! Tôi không sợ!” Ngu Du đột nhiên vui vẻ, nhìn qua địa chỉ, quyết định tan làm sẽ đến đó.
Quyết định sớm, cũng có thể yên tâm sớm, nếu cô có thể tự mua một căn nhà thì tốt biết mấy.
Ngu Du nhìn đồng hồ, ra ngoài đi làm.
Vì sương mù này nên cô đành phải rời nhà sớm hơn nhiều, may mà bây giờ vẫn là tháng 8, nếu là mùa đông thì…
Ngu Du nghĩ một chút thôi cũng đã bắt đầu thấy nghẹt thở.