Tiến vào chính điện, Tô Bằng phát hiện, hôm nay mọi người tụ tập đông đủ, sư huynh sư tỷ sư thúc trong môn Tử Hà môn, đều ở trong chính điện đạo cung, lúc này khoanh chân ngồi ở gần bên sư tôn Vân Đạo Tử.
Bên cạnh Vân Đạo Tử, phía tay phải, là Phạm Kiến sư thúc, còn bên tay trái, lại là một đạo nhân lôi thôi.
Người này giống như sư tôn Vân Đạo Tử của mình, đều ăn mặc theo người tu hành, người này tuổi tác thoạt nhìn, cũng xấp xỉ tương đương với sư tôn, cũng râu tóc bạc trắng, chỉ có điều bộ dáng chênh lệch rất lớn.
Sư tôn Vân Đạo Tử của mình, mặc dù ăn mặc theo người xuất gia, nhưng bảo dưỡng thập phần tốt, mặc dù râu tóc thoạt nhìn bảy tám chục tuổi, nhưng nếu như nhìn làn da cùng đôi mắt, cảm giác bộ dạng không quá bốn mươi năm mươi tuổi.
Mà lúc này đạo nhânở bên tay trái Vân Đạo Tử, thì lại lôi tha lôi thôi, mặc dù thân hình rất gầy, có chút khiến người khác nghĩ đến cảm giác tiên hạc tùng bách, nhưng tóc tai và chòm râu lại hết sức thưa thớt, còn lộn xộn, xem ra giống như thời gian dài không sửa soạn, làn da trên mặt cũng có chút nhăn nhúm, quần áo cũng như vậy, mặc dù không quá bận, nhưng vẻ như tầng tầng lớp lớp, có chút lôi thôi, nếu không phải là mặc đạo bào, đổi lại là một bộ quần áo vá thì nhìn vẻ như có chút giống lão ăn mày.
Lúc này, hắn khoanh chân ngồi ở bên cạnh sư tôn Vân Đạo Tử, mặt quay về phía đại sư huynh mình, bộ dáng buồn ngủ, giống như bất cứ lúc nào cũng sắp ngủ.
Có điều Tô Bằng đi đến, dường như đánh thức hắn, hắn mở cặp mắt tèm lem buồn ngủ, nhìn Tô Bằng.
“Tô Bằng, đến đây, ngồi xuống, giới thiệu cho ngươi một vị sư thúc.”
Nhìn thấy Tô Bằng tiến đến, sư tôn Vân Đạo Tử gọi hắn một tiếng, vẫy tay nói.
Tô Bằng bèn đi qua, đi đến trước người Vân Đạo Tử, Vân Đạo Tử mỉm cười, giới thiệu với đạo nhân lôi thôi bên cạnh, nói:
“Sư đệ, Kỳ Trận cùng Linh Tú ngươi đều đã gặp rồi, đây là Tô Bằng, là đệ tử năm nay mới tiến vào trong môn.”
Sau đó, Vân Đạo Tử nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, sau khi ngươi lên núi, vẫn chưa từng gặp qua vài vị sư thúc, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là ngũ sư thúc Vân Tính Tử của ngươi, mau đến bái kiến.”
Tô Bằng nghe thế, gật đầu đi tới, cung kính hành lễ với đạo nhân lôi thôi kia, nói:
“Bái kiến ngũ sư thúc, Tô Bằng hữu lễ.”
Mặc dù vị ngũ sư thúc này bộ dáng lôi thôi bùn ngủ, nhưng trong lòng Tô Bằng lại không hề có chút nào khinh thường hắn, lúc còn rất nhỏ Tô Bằng đã hiểu được đạo lý người không thể xem bề ngoài này, huống chi người Tử Hà sơn, không hề đơn giản chút nào, bởi vì đối phương có chút bê tha lếch thếch, mà Tô Bằng dám khinh thường được cơ chứ?
Thấy Tô Bằng thi lễ với mình, đạo nhân lôi thôi kia trong ánh mắt đột nhiên lóe lên tinh quang, đôi mắt của hắn nhỏ hơn người khác khá nhiều, bình thường cũng giống như là không thể không ngủ, dường như vĩnh viễn không mở mắt lên nổi, nhưng mà lúc này, cặp mắt ti hí của hắn lại mở ra, trong ánh mắt phát ra tinh quang, quét nhìn khắp người Tô Bằng.
Tô Bằng bị đối phương nhìn như thế, chợt cảm thấy tất cả bí mật toàn thân, giống như đều bị nhìn thấu, cảm ứng được cảm giác này, Tô Bằng không khỏi cả kinh.
“Ơ? Sư huynh, đệ tử mới thu nhận vào trong môn này, dường như số mệnh có chút kỳ quái.”
Sau khi quan sát Tô Bằng, đạo nhân lôi thôi này, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, nói với Vân Đạo Tử.
Từ Đạo Kỳ bên cạnh Tô Bằng, sợ Tô Bằng nghe không hiểu, lúc này nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, ngũ sư thúc tinh thông xem tướng số lý, là thần toán thực lực kinh người trong thiên hạ hiếm có, phong thuỷ vận thế, còn có số mệnh kết cấu, cùng với phương diện số lý suy diễn, đều có nghiên cứu sâu sắc, chân không bước ra khỏi nhà, liền có thể suy đoán thế thiên hạ, là một vị kỳ nhân chân chính.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi cả kinh, quả nhiên Tô Bằng nhìn thấy vị ngũ sư thúc này, thì có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, lúc này nghe đại sư huynh vừa nói, Tô Bằng rốt cuộc nhớ tới tại sao mình lại có loại cảm giác này.
Vị ngũ sư thúc này, thiếu điều bày sạp, sau đó đằng sau dựng một ngọn cờ, bên trên viết bốn chữ lớn: “Thiết Khẩu Trực Đoạn”, sau đó ngồi bên cây cầu, ở một chỗ lấy tiền...
Nói tóm lại, vị ngũ sư thúc này, có chút giống thầy phong thủy xem bói gạt tiền bên cầu.
Có điều, ý nghĩ này chỉ là chợt lóe lên trong đầu Tô Bằng, liền trôi đi nhanh chóng.
Mặc dù ngũ sư thúc giống như thầy tướng số trước mắt này hồ đồ khó coi, nhưng chỉ dựa vào hắn là đệ tử đời trước của Tử Hà sơn, hơn nữa đại sư huynh tôn sùng như thế, Tô Bằng càng cảm thấy, đối phương chắc chắn không phải là loại tùy tiện lừa dối kiếm tiền.
Trong phong trần, trong thuật sĩ giang hồ xem tướng đoán phong thủy, mặc dù phần lớn đều dựa vào lừa dối gạt tiền, tuy nhiên lại cuxnng có một vài kỳ nhân phong trần, có một chút tay nghề chân chính, có thể đoán nhân khí vận mệnh của một người, thậm chí hóa giải hung cát, thậm chí thấu hiểu vận thế thiên hạ, phán đoán kết cục thiên hạ đi về hướng nào.
Tỷ như trong lịch sử thế giới Tô Bằng, người được ca tụng là Gia Cát Võ Hầu đa mưu túc trí, thật ra cũng có vài thủ đoạn ở phương diện này, thậm chí ở thời cổ, năng lực của phương diện này, đã trở thành một yếu tố trí giả cần có, nếu không hiểu một chút chuyện ở phương diện này, thì không xem là một trí giả toàn năng.
Vị ngũ sư thúc này, nếu đã được sư tôn cùng đại sư huynh tôn sùng như thế, như vậy tuyệt đối không phải là lừa dối cho xong chuyện, khẳng định có bản lãnh chân thật.
Bên kia, Vân Đạo Tử cũng lo lắng Tô Bằng không hiểu chuyện này, nói với Tô Bằng:
“Tô Bằng, ngũ sư thúc ngươi ở phương diện xem tướng đoán số này, chưa bao giờ có sai lầm, vài vị sư huynh của ngươi, đều từng được ngũ sư thúc xem mệnh, lần này gọi ngươi, cũng là muốn ngũ sư thúc xem thử ngươi, xem thử trên số mệnh của ngươi, có chỗ nào cần phải chú ý hay không...”