Tô Bằng nghe Từ Đạo Kỳ nói vậy, gật đầu đồng ý.
Hắn mặc dù rất chờ mong võ công cần phải sử dụng kiếm ý mới có thể tu luyện được mà Từ Đạo Kỳ sắp sửa truyền thụ cho mình, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp học tập, bản thân hôm nay mới vừa nắm vững Tam Hợp kiếm, cảnh giới Song Hợp của tàn thức, cũng cần một khoảng thời gian để rèn luyện, mới có thể tiếp tục học tập kỹ năng mới.
Mấy ngày nay, cũng là lúc để mình củng cố cảnh giới Song Hợp, bây giờ mặc dù đạt đến cảnh giới sơ ngộ Song Hợp kiếm, nhưng vẫn còn lâu mới đạt đến trình độ thuần thục, tu luyện nhiều hơn, với Tô Bằng mới là có lợi.
Vì vậy Tô Bằng gật đầu, nói:
“Qua ít ngày, còn phải làm phiền đại sư huynh.”
Từ Đạo Kỳ khẽ gật đầu, nói:
“Ngươi là sư đệ của ta, không nên nói như vậy.”
Tô Bằng gật đầu, hắn hôm nay tu thành Tam Hợp kiếm, cảnh giới Song Hợp của tàn thức, lại trợ giúp đại sư huynh tìm được phương pháp làm sao giải quyết độc tố bên trong cơ thể Đông Phương Uyển Nhi, xem như song hỷ lâm môn, tâm tình rất phấn khởi, hắn dự định tiếp tục đi đến nơi khác tu hành Tam Hợp kiếm một lát, bèn cáo từ Từ Đạo Kỳ đại sư huynh trước, tự mình rời khỏi.
Sau khi Tô Bằng rời khỏi động phủ của đại sư huynh, trước tiên đi tới địa phương, sư tôn Vân Đạo Tử truyền thụ Tam Hợp kiếm cho mình, ở nơi này, không biết từ lúc nào đã được đặt một cái rương gỗ, trong rương gỗ, đặt gần sáu bảy mươi thanh thiết kiếm.
Những cái rương này được lấy ra trong kho vũ khí trên Tử Hà sơn, Tô Bằng không nhìn thấy người vận chuyển rương, có lẽ có thể là tạp dịch hoặc là kiếm quỷ trên núi, những thiết kiếm này, đều là dùng để cho Tô Bằng tu hành Tam Hợp kiếm, tàn thức.
Trước đó Tô Bằng đã thử kiếm làm hỏng bảy tám thiết kiếm, hôm nay tu hành thành cảnh giới Song Hợp của Tam Hợp kiếm, có thể tưởng tượng rằng, về sau còn phải tốn không ít thiết kiếm.
Có điều chút này đối với Tử Hà sơn mà nói xem ra cũng chẳng mấy đáng kể, không phải là chuyện to tát gì.
Mặc dù bây giờ không tồn tại cửa ải, Tô Bằng có thể sử dụng kinh nghiệm thực chiến đem cảnh giới võ công tăng lên cao hơn, nhưng thứ nhất là kinh nghiệm thực chiến không nhiều lắm, thứ hai là Tô Bằng có một ít thời gian, nếu tu hành thuận lợi còn có thể giảm bớt tiêu hao không ít kinh nghiệm thực chiến, Tô Bằng quyết định, hôm nay phải nghiêm túc củng cố Tam Hợp kiếm, cảnh giới Song Hợp của tàn thức, đợi đến khi tu luyện càng thuần thục hơn, lại dùng kinh nghiệm thực chiến thăng cấp cảnh giới võ công.
Vì vậy, nửa ngày này, Tô Bằng bèn ở trong này tu luyện.
Từ hơn chín giờ, thẳng cho đến buổi trưa ba giờ, Tô Bằng vẫn luôn ở nơi này tu hành Tam Hợp kiếm, tàn thức, những thiết kiếm kia, cũng lại tiêu hao hơn mười thanh.
Chỉ tiêu hao hơn mười thanh thiết kiếm, không phải Tô Bằng không muốn tu luyện nhiều hơn, nhưng mà cảnh giới Song Hợp nếu không đến cảnh giới thuần thục, gánh nặng đối với thân thể cũng là rất lớn, Tô Bằng tu hành một lần, đã muốn nhắm mắt lĩnh ngộ một khoảng thời gian, cho nên số lần thi triển cũng ít theo.
Nhưng mà quãng tu hành này, Tô Bằng cảm giác được ích lợi không nhỏ, dần dần đã tìm được cảm giác, xuất kiếm càng ngày càng thuận lợi, thời gian cần tụ lực càng lúc càng ngắn, càng ngày càng thuần thục.
Cứ như vậy, Tô Bằng dần dần tiến vào trạng thái tu luyện vật ngã lưỡng vong.
...
Trong nháy mắt, lại trôi qua một ngày, hôm nay Tô Bằng tu hành Tam Hợp kiếm, tàn thức, đột nhiên đồng tử hầu hạ sư tôn Vân Đạo Tử ở đạo cung kia, đi đến chỗ này, đến tìm Tô Bằng.
“Tô sư huynh, Vân đạo trưởng mời ngươi đến đạo cung một chuyến, trong môn có một vị tiền bối trở về núi, Vân đạo trưởng muốn giới thiệu cho ngươi làm quen.”
Đồng tử tên là Tùng Phong kia, nói với Tô Bằng.
“Trưởng bối trong môn sao?”
Tô Bằng nghe thế, từ trạng thái ngồi xếp bằng lĩnh ngộ khôi phục lại, hắn mở mắt, hỏi đồng tử kia.
“Vâng, vị tiền bối kia vẫn luôn tu hành trong hồng trần, cơ bản không đặt chân lên núi, có điều cứ ba năm năm một lần, đều trở về núi, lần này chính là đến thời điểm, Vân đạo trưởng mời ngươi còn có vài vị sư huynh sư tỷ khác đến gặp hắn.”
Đồng tử nói với Tô Bằng.
“Được rồi, ta lập tức đến.”
Tô Bằng nói, hắn đứng dậy, đồng thời nhấc thiết kiếm đặt ở trên đầu gối, đặt lại vào trong rương, theo đồng tử đi về phía đạo cung.
Vừa đim trong lòng Tô Bằng vừa suy nghĩ:
“Nghe sư phụ nói, tổng cộng sư huynh đệ thế hệ bọn họ trên Tử Hà sơn là mười người, trong đó thất sư thúc chính là bị Thi Thanh hại chết, tên là Vân Thanh, cửu sư thúc chính là Phạm Kiến sư thúc, lần này trở về, không biết là vị sư thúc thứ mấy.”
Có điều trong lòng Tô Bằng ngược lại là có chút mong chờ, người trong Tử Hà môn, không phải hạng người bình thường, Vân Thanh sư thúc không rõ lắm, nhưng nghe sư tôn nói cũng là võ công kinh người, Phạm Kiến sư thúc thì lại tinh thông y đạo, không biết sư thúc trở về núi lần này, là sư thúc tu hành võ công kinh người, hay là giống như Phạm Kiến sư thúc cùng tam sư huynh tiểu sư tỷ tinh thông một loại tài nghệ tài nghệ.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tô Bằng đi theo đồng tử đi tới đạo cung, Tô Bằng tiến vào trong đạo cung, đi đến sân thứ hai, tiến vào trong chính điện đạo cung.