Nghe sư tôn Vân Đạo Tử nói như vậy, lúc này Tô Bằng đã hiểu rõ dụng ý của hắn.
Đây giống như thời cổ đại, hoàng đế đế quốc vào lúc chọn lựa người thừa kế, ngoại trừ khảo nghiệm năng lực phẩm cách, còn sẽ bí mật mời một vài đại sư phong thuỷ hoặc là cao tăng đại đức đến xem thử số mệnh phúc vận của hoàng tử, mặc dù sẽ không hoàn toàn dùng cái này để quyết định người thừa kế là ai, nhưng nếu như bị đánh giá một câu vị hoàng tử này phúc bạc mệnh hẹp, hoặc là không công chính, đối với lựa chọn người thừa kế ảnh hưởng rất lớn.
Thậm chí hiện đại một số nhà giàu, lúc chọn ai kế thừa gia nghiệp, cũng sẽ mời một vài tiên sinh hiểu biết xem tướng đến xem thử, chính là tiếp nối thói quen này.
Trên Tử Hà sơn, đã có người hàng sư thúc tinh thông tri thức kỹ năng phương diện này, không tranh thủ lợi dụng tài nguyên, đương nhiên đáng tiếc.
Sau khi hiểu được những điều này, hắn lại hành lễ với vị ngũ sư thúc này, cung kính nói:
“Kính xin ngũ sư thúc chỉ giáo.”
Lão đạo lôi thôi kia, cũng chính là ngũ sư thúc Vân Toán Tử của Tô Bằng, dùng tay khẽ vuốt chòm râu thưa thớt của mình, nhẹ gật đầu, nói:
“Đệ tử trong môn, ngoại trừ võ công tài nghệ, ta cũng đều muốn xem mệnh cách số mệnh một chút... Chỉ có điều, tướng mạo tiểu sư điệt ngươi có chút kỳ quái, không ngờ là vận mệnh một tướng hai mệnh hiếm thấy, khiến ta cũng không dễ phán đoán.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi chấn động, có chút kinh ngạc nhìn vị ngũ sư thúc này.
Bản thân hắn thuộc về nửa người chủ nghĩa vô thần, tư duy tương đối lý tính khoa học, thậm chí đối với một vài chuyện về mặt thần quái cùng pháp thuật, cũng nhìn nhận bằng phương phức quan sát hiện tượng, chứ không phải mê tín thần quỷ, nhưng lúc này, hắn quả thật có chút bị làm cho kinh hãi rồi.
Một tướng hai mệnh, Tô Bằng nghe ý tứ trong lời này, thì đã có chút hiểu.
“Chẳng lẽ vị ngũ sư thúc này nói một tướng hai mệnh, là chỉ ta ở trong ngoài trò chơi Tử Vong Luân Hồi, không có cùng một vận mệnh sao?”
Trong lòng Tô Bằng nghĩ như vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng không khỏi càng thêm cung kính, nói với ngũ sư thúc Vân Toán Tử:
“Xin sư thúc chỉ rõ, như thế nào là một tướng hai mệnh?”
“Cái này... Mặc dù là thuật ngữ tướng học, nhưng trên cơ bản chính là ý trên mặt chữ.”
Vân Toán Tử nói, sau đó lại quan sát Tô Bằng, nói:
“Cái gọi là một tướng hai mệnh, chính là chỉ một người một loại tướng mạo, nhưng bởi vì một vài tình tiết khác biệt, dẫn đến có hai loại phương pháp suy đoán mệnh cách hoàn toàn khác nhau, xem như một loại mệnh cách kỳ lạ, ta xem tướng mạo của ngươi, mặc dù là một loại tướng mạo, nhưng vài chi tiết đặc trưng, lại phù hợp đặc điểm một tướng hai mệnh. Cho nên không thể đơn thuần dùng tướng mạo để đoán mệnh cách của ngươi được... Có điều chỉ là thật lạ, một tướng hai mệnh, cho dù là một loại kỳ danh, người có loại tướng mạo này, thường xuyên trải qua cuộc sống song song không được thuận lợi, sư điệt cuộc sống của ngươi, là loại cuộc sống này sao?”
Tô Bằng nghe thế, thầm nghĩ đúng vậy, mình ở hiện thực và trong thế giới Tử Vong Luân Hồi, quả thật xem như cuộc sống song song.
Có điều lời này hắn không tiện nói thẳng ra, chỉ là hỏi một vài vấn đề khác nói:
“Sư thúc, ta ở trong mệnh cách một tướng hai mệnh này, sư thúc có thể đoán ra được mệnh số của hai loại mệnh cách này không?”
Vân Toán Tử gật đầu, nói:
“Cái này ngược lại là có thể, trước tiên đoán loại mệnh cách thứ nhất của ngươi, dựa theo suy đoán, số mệnh bản thân ngươi phúc báo hẳn là không cạn, gia đình sinh ra, coi như là nhà quyền quý, không hẳn chí tôn hoàng khí, không thể xem như nhà đế vương, nhưng tử khí nhập cung, có lẽ ít nhất là nhà quân gia... Ngươi có thể nói sinh nhật của ngươi được không?”
Tô Bằng nghe thế, suy nghĩ một lát, đem ngày sinh tháng đẻ và thời gian của mình trong hiện thực, thành canh giờ, nói cho Vân Toán Tử biết.
Vân Toán Tử nghe thế, nhắm mắt suy đoán chốc lát, nói:
“Canh giờ ngươi sinh ra này phối hợp tướng mạo của ngươi, ứng Thiên Trung tướng tinh, dựa theo suy đoán mệnh số, gia đình ngươi sinh ra, địa vị rất cao, xuất thân trong nhà tướng, vốn dĩ không tồi, nhưng mệnh mặc dù tốt, vận lại quanh co, gia đạo mặc dù sẽ không sa sút, nhưng trước hai mươi tuổi, lại không cách nào có được giúp đỡ của gia đình, có điều cũng không có gì nguy hiểm.”
“Sau năm hai mươi tuổi, suy đoán tướng mạo cùng sinh thần của ngươi, lại vướng phải quyền sát, trưởng giả trong nhà có thể xuất hiện một ít ảnh hưởng, có quyền sát hung tinh trở ngại ngươi quấn dính lấy ngươi không tha, nhất định có một quãng thời gian lang bạc giang hồ, là cát là hung, không dễ kết luận, nhưng mặc dù quyền sát bức cung, nhưng chỉ cần tiếp tục kiên trì, dường như vẫn còn sao tử vi nhập cung tương trợ, sẽ được người cực kỳ quyền quý tương trợ, đồng thời quyền sát bức cung, mặc dù cả nhà số mệnh tuy rằng không ổn định, tài vận của ngươi bởi vì sát mà vượng, có thể sẽ có được tài sản khổng lồ.”
Tô Bằng nghe thế, trong lòng không khỏi rùng mình, hắn giờ phút này quả thực có một tia hoài nghi, vị ngũ sư thúc trước mắt này, có phải cũng là người chơi hay không, hay là người chơi biết được tư liệu trong hiện thực của mình... Tại sao nói hoàn cảnh của mình, lại có thể chuẩn xác như thế?
“Nhưng mà phương thức suy đoán một loại mệnh cách tướng mạo khác là của ngươi, ta lại có hơi xem không hiểu.”
Vân Toán Tử dừng một chút, sau đó nói:
“Suy đoná một loại mệnh cách khác của ngươi, hoàn toàn nhìn không ra xuất thân của ngươi, suy tính sinh nhật, cha mẹ gia đình ngươi dường như đều là một mảng mơ hồ, có thể xem như đoạn tuyệt, nhưng cũng không phải thiên sát cô tinh... Mà nơi đi cuối cùng, cũng một mảnh mờ mịt, hoàn toàn không cách nào suy đoán được, chỉ có thể đán ra một đoạn mệnh cách của ngươi, ngược lại xem như bình thường, chỉ là có chút sát khí, đi đến nơi nào, cũng dễ dàng xảy ra án mạng, nhưng cuối cùng như thế nào, lại hoàn toàn không thể biết được.”
Tô Bằng nghe thế, nhưng lại cảm giác rất là chuẩn xác.
Nghe Vân Toán Tử nói như thế, tam sư huynh Trần Kỳ Trận không nhịn được nói:
“Sư thúc, tiểu sư đệ mệnh số quả thật khó giải như vậy sao? Lúc ngươi xem cho chúng ta, chẳng qua cho chúng ta mỗi người phán một câu mà thôi, tại sao với tiểu sư đệ lại nói nhiều như vậy?”
Vân Toán Tử nghe thế, khẽ lắc đầu nói:
“Người đều có mệnh, mệnh cách vận số của ngươi, cơ bản không tách khỏi phương hướng đó, chỉ là mệnh số tiểu sư điệt, quả thật rất khó một câu nói hết.”
Sau khi nói xong, Vân Toán Tử lại khẽ cười, nói:
“Có điều nói đến, vận số mệnh số những thứ này, chưa bao giờ là vật chết, có câu ba phần thiên định, bảy phần do bản thân, một vài người trên người và nội tâm thay đổi kịch liệt, vốn sẽ ảnh hưởng mệnh số lần nữa, tiểu sư điệt ngươi không nên quá mức để ý những thứ này... Có điều ta đối với mệnh số của ngươi rất có hứng thú, nhưng phương thức suy đoán càng chính xác, thì cần số lý duy trì, người đã già, đầu óc của ta không phải là rất nhanh nhạy, muốn suy đoán số lý, còn cần phải đi gặp Thạch tiền bối, dùng năng lực của nó trợ giúp suy đoán số lý.”
Tô Bằng nghe thế, cũng nhẹ gật đầu, hắn mặc dù không thật sự tin tưởng những thứ hư huyễn đó, nhưng cũng không phải hoàn toàn phủ nhận.
Chẳng hạn như mệnh số, Tô Bằng cũng không phải chưa từng nghĩ tới, nhất là nghe Vân Toán Tử nói cần số lý, trong lòng có có điểm dao động.
Trước kia Tô Bằng ngẫu nhiên đi đại học Trung Hải, đã từng dự thính qua một buổi học lý luận vật lý, câu nói của vị giảng sư kia, đã để lại cho Tô Bằng ấn tượng rất sâu.
Vị giảng sư kia, lúc ấy đã giảng một vài tri thức lượng tử vật lý, hắn lúc ấy từng nói:
“Không có mô hình số học lấy suy đoán lý luận làm căn cứ, đều là trò lừa gạt.”
Tô Bằng lúc ấy nghe thế lòng có ưu tư.
Bởi vì từ góc độ khoa học, số học là ngôn ngữ tiếp cận Thượng Đế nhất, tất cả hiện tượng, cũng có thể được chuyển hóa làm thành miêu tả số học.
Có lẽ, bao gồm cả vận mệnh của con người.
Có lẽ mệnh lý, chính là một mô hình số học đặc biệt, chiếu rọi vận mệnh con người, nếu như đem mỗi tham số mẫn cảm đều suy xét, những phương pháp xem tướng kia, có lẽ chính là suy đoán số học của mệnh lý.
Nếu quả thật có thể suy đoán tham số số lý khổng lồ, có lẽ thật có thể thông qua vài số lý, suy đoán vận mệnh một người.
Mà những lý luận phương diện phong thuỷ kia, có lẽ chính là cụ thể hoá mô hình số lý của vận mệnh, cũng chưa biết chừng...