Âu Dương Lộ nghe vậy thì “hừ” một tiếng: “Bọn con trai đều như vậy cả, đều là động vật thị giác.”
Cô ấy đánh mắt, chọc tay vào trán Ngô Ca: “Cả cậu cũng thế!”
Thiện Yên Lam bị chọc cười, tiết học tiếp theo lại bắt đầu trong tiếng ồn ào nhốn nháo của mấy người họ.
Tiết này là tiết thể dục, học sinh trong lớp đều chuẩn bị tới phòng thay đồ để thay quần áo. Bốn người bọn họ cũng đi đến phòng thay đồ, vì phải lên tầng của lớp 12 nên dễ dàng gặp được mấy người nhóm Liêu Lị Sa.
Lúc đối mặt, Thiện Yên Lam hơi sửng sốt, sau đó vẫn thoải mái chào hỏi: “Các cậu cũng đi học à?”
“Đúng thế, không học hai tiết liền, sợ là chủ nhiệm lớp muốn tới tóm cổ.” Chung Việt đi ở phía trước, chủ động trả lời câu hỏi của cô: “Tiết này của mấy cậu là thể dục à?”
Thiện Yên Lam “ừ” một tiếng: “Bọn tôi chuẩn bị đi đến phòng thay đồ.”
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hình như cô thấy Chung Việt nhìn lướt mắt xuống.
“Cậu chọn môn gì?”
Tuy không biết tại sao sắp vào học còn phải đứng đây nói chuyện nhưng Thiện Yên Lam vẫn kiên nhẫn trả lời: “Tennis.”
“Hóa ra cậu biết chơi tennis.” Chung Việt cười, thân thiết vỗ vai cô: “Thế lần sau chúng ta cùng nhau chơi.”
Thiện Yên Lam mỉm cười: “Được.”
“Yên Lam.” Liêu Lị Sa đi phía sau đột ngột gọi cô: “Cậu nói với ba mẹ cậu một tiếng, tan học rồi chúng ta cùng đi ăn.”
Đi ăn sẽ không mất nhiều thời gian, Thiện Yên Lam bèn đồng ý.
Đám người kia kéo nhau rời đi, Ngô Ca túm lấy cánh tay Thiện Yên Lam, nhỏ giọng nói bên tai cô, giọng đầy phấn khích: “Nhìn gần mới thấy bọn họ đều rất đẹp.”
Âu Dương Lộ vỗ đầu Ngô Ca: “Mau đi thôi.”
Thiện Yên Lam cười mỉm không nói, tận dụng chút thời gian còn lại để vào phòng thay đồ thay quần áo.
Đồng phục của trường THPT Sơn Thanh là màu xanh đen, màu sắc phụ thuộc vào khối lớp, khối 11 là xanh đen, khối 10 là màu đỏ, khối 12 là màu xanh lục đậm, chỉ nhìn đồng phục thôi là có thể dễ dàng phân biệt các khối.
Thời tiết không quá nóng, mặc quần dài và áo ngắn tay là vừa vặn. Thiện Yên Lam đến sân tennis, khởi động rồi cầm lấy vợt.
“Cậu nhẹ tay thôi đấy!” Trần Sảng Nhi đứng bên phía đối diện, nói.
Thiện Yên Lam không nhịn được cười: “Chỉ chơi thôi mà.”
Một tiết khóa dài chừng hơn 40 phút, Thiện Yên Lam chạy qua chạy lại đến độ đầu mướt mồ hôi. Tennis có yêu cầu về lực cánh tay, tuy tay Thiện Yên Lam mảnh khảnh nhưng cơ bắp của cô rất chắc, đây là kết quả của việc thường xuyên vận động, người ít vận động như Trần Sảng Nhi tất nhiên không thể kiên trì được lâu.
“Tớ mệt rồi, phải nghỉ ngơi một lát đã!” Trần Sảng Nhi không chịu nổi, nằm lăn ra đất thở phì phò.
Thiện Yên Lam vội kéo cô ấy dậy: “Không thể nằm xuống ngay, cậu đứng lên đi lại một lát đi.”
“Ai da, mệt chết mất.”
Hiếm có lúc Thiện Yên Lam cứng rắn như vậy: “Mệt cũng không được.”
Trần Sảng Nhi muốn nghỉ ngơi trong sân tennis, Thiện Yên Lam thì ra chỗ có vòi nước để rửa mặt.
Dòng nước mát lạnh, dùng để rửa mặt rất thoải mái. Thiện Yên Lam rất thích nơi này, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, lá cây phía trên ngăn trở phần lớn ánh nắng, chỉ có vài tia nắng nhỏ vụn chiếu xuống dưới.
Thiện Yên Lam làm bản thân thoải mái, sạch sẽ xong, đang định xoay người về sân bóng bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ở cách đó không xa.
Đây vốn là nơi công cộng, có người qua lại là chuyện bình thường, nhưng nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ làm cô dừng chân lại.
“Cậu… Cậu không ở đây… Tôi…”
Giọng nói này nghe vừa quen vừa lạ.
Một giọng nói trầm ấm, ẩn chứa ý cười vang lên: “Tôi không thể có việc riêng của mình à?”
Nữ sinh còn lại im lặng một hồi lâu, khi cất tiếng thêm lần nữa, giọng cô ấy đã yếu ớt hơn rất nhiều: “Xin lỗi… Nhưng mà tôi… Tôi thật sự rất sợ hãi…”
Thiện Yên Lam không nhìn thấy bọn họ, nhưng đây là việc riêng của người khác, cô không muốn nghe tiếp nên dứt khoát quay về sân bóng.
“Yên Lam, cậu đi đâu mà lâu thế?” Lúc này Trần Sảng Nhi đang nằm ở trên ghế.
Thiện Yên Lam ngồi xuống bên cạnh cô ấy, tươi cười: “Ta đa!!!”
Trần Sảng Nhi nhìn thấy chiếc kem trong tay Thiện Yên Lam, ánh mắt cũng sáng bừng lên.
“Bất ngờ dành cho cậu đó.” Thiện Yên Lam đưa cho cô ấy.
“Má ơi, cậu tốt quá đi!” Người Trần Sảng Nhi mướt mồ hôi nhưng vẫn ôm chặt lấy Thiện Yên Lam.
Thiện Yên Lam không chê mà ôm lấy cô ấy, cười nói: “Tớ biết cậu thích ăn vị chocolate, đúng lúc còn thừa một cái nên tớ mua cho cậu.”
Đối lập với sự hòa hợp của hai người họ, Ngô Ca và Âu Dương Lộ ở bên kia hình như sắp cãi nhau to. Thiện Yên Lam đi tìm hiểu mới biết bọn họ đang tranh luận chuyện ai phải đi nhặt bóng. Cô vốn định đi qua để điều tiết không khí, thấy vậy nên lại quay về.
Tiếp theo là tiết dành cho câu lạc bộ, Thiện Yên Lam không tham gia câu lạc bộ nào nên có thể về trước. Lúc cô đang cất sách vở, Âu Dương Lộ thò qua: “Cậu lại sắp đi chơi với bọn họ à?”
Thiện Yên Lam gật đầu “ừ” một tiếng: “Đồng ý rồi nên phải đi chứ.”
“Cậu đừng chơi thân với bọn họ rồi không để ý tới bọn tớ đấy.” Âu Dương Lộ nhỏ giọng nói.
Thiện Yên Lam nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”
“Không có gì, cậu đi chơi vui vẻ nhé!”
Thiện Yên Lam nhìn bóng Âu Dương Lộ rời đi, cười tươi hơn trước. Tất nhiên là ban nãy cô nghe thấy lời Âu Dương Lộ nói, chỉ là cô muốn trêu cô ấy mà thôi. Biểu cảm giống như bị bỏ rơi của cậu ấy vừa rồi trông rất đáng yêu.
Lúc ra cổng trường, mấy người Liêu Lị Sa đã ở đó. Lần này không nhiều người như lần trước, hầu hết đều là những người Thiện Yên Lam quen biết. Cô nhìn nam sinh xa lạ trong nhóm, ánh mắt hiện rõ vẻ tò mò và khó hiểu.
“Cậu ấy tên là Lý Ngũ Kỳ.” Chung Việt ôm vai Lý Ngũ Kỳ, giới thiệu cho Thiện Yên Lam: “Là thành viên đội bóng rổ của trường chúng ta. Thế nào, cao lắm đúng không?”
Đúng là rất cao, còn cao hơn Chung Việt một chút. Vẻ ngoài cũng khá đẹp trai, theo lời Liễu Khinh Khinh chính là hoàn toàn có đủ tư cách để tham gia vào nhóm của bọn họ.
“Xin chào, tôi tên là Thiện Yên Lam.” Cô lịch sự chào hỏi.
“Tất nhiên là tôi biết cậu rồi, cậu là học sinh nổi tiếng vừa mới chuyển tới mà.” Lý Ngũ Kỳ rất hoạt bát, cười nhìn cô, nói: “Lị Sa từng kể về cậu cho tôi nghe, trước kia tôi mới chỉ thấy ảnh của cậu, giờ cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật rồi.”
Trong mấy hôm chuyển tới trường học này, Thiện Yên Lam đã quen với việc các học sinh xung quanh liên tục nhắc đến lời đồn, người thật và ảnh chụp, vậy nên cô nghe lời này rồi cũng chỉ cười xòa cho qua.
Liêu Lị Sa đột ngột thò người qua, khoác lấy tay Thiện Yên Lam, trên khuôn mặt xinh đẹp là nụ cười tươi tắn: “Cậu có ăn cay được không?”
Thiện Yên Lam gật đầu.
“Thế thì tốt quá, chúng ta đi ăn món Hàn đi.”
Thật ra ăn gì cũng không quan trọng, Thiện Yên Lam đi theo bọn họ, giờ tan học vốn chưa tới giờ cơm tối, nhưng có vẻ như bọn họ đều không băn khoăn chuyện này, cứ muốn ăn thì ăn, muốn chơi thì chơi.
Tới quán ăn, mấy người họ ngồi xuống gọi món. Liêu Lị Sa chống cằm nhìn Chung Việt: “A Túc đâu rồi?”
Không chờ Chung Việt trả lời, chiếc chuông treo ở rèm cửa của quán vang lên tiếng “đinh đang”, ngay sau đó, một người vóc dáng cao lớn xuất hiện ở cửa.
“Đang gọi tôi à?”
Thiện Yên Lam ngẩng đầu.
Tóc ngắn và đen nhanh, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt hẹp dài và hơi nhếch lên, con ngươi sâu như hố đen vô tận, gần như vừa chạm phải ánh mắt anh là sẽ không thể dời mắt đi được. Sống mũi anh cao thẳng, cánh môi đầy đặn hơi cong lên.
Cô biết tại sao Ngô Ca lại có phản ứng như vậy rồi.
Hai người chạm mắt, Thiện Yên Lam thấy Tống Túc nở nụ cười, nhìn cô chăm chú: “Người mới à?”
“Chẳng mấy khi tới trường, cậu có thể đừng tới muộn được không?” Liêu Lị Sa giả vờ tức giận, sau đó lại gọi Tống Túc tới đây ngồi xuống: “Cậu ấy chính là Thiện Yên Lam, chắc là cậu đã nghe thấy tên cậu ấy rồi đúng không?”
“Ồ…” Giọng Tống Túc lười nhác: “Là cậu à.”
Thiện Yên Lam gật đầu với anh: “Xin chào.”
“Xin chào.” Tống Túc cười tủm tỉm, chống cằm nhìn cô, khoảng cách giữa hai người họ chỉ cách mỗi một mình Liêu Lị Sa: “Có phải chúng ta vừa gặp nhau không?”