Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 8: chương 8

Trước Sau

break

Bầu không khí của bữa cơm tốt đẹp hơn dự kiến. Thiện Yên Lam yên lặng ăn cơm, nói thật thì đồ ăn ở tầng ba hơn hẳn đồ ăn ở tầng một, mỗi một món đều được nấu sau khi gọi, vì lượng thức ăn cần nấu ít nên cũng dễ dàng điều chỉnh gia vị hơn.

Bữa cơm này do Chung Việt mời, nói là quà kỷ niệm lần đầu ăn cơm với bạn mới.

Thiện Yên Lam về đến lớp khi đã sắp bắt đầu tiết học, Ngô Ca tranh thủ thò sang buôn chuyện: “Nghe nói cậu vừa ăn cơm ở tầng ba à?”

 

Thiện Yên Lam gật đầu.

“Sao? Hương vị như thế nào?”

“Ngon phết, có cảm giác như là nhà hàng Michelin ấy.”

“A!” Ngô Ca tiếc nuối gãi đầu: “Tớ cũng muốn đi! Có phải còn có cả Chung Việt nữa hay không? Tớ cũng muốn được ăn cơm cùng với trai đẹp!”

 

Hành động của Ngô Ca làm các bạn học xung quanh chú ý, Thiện Yên Lam vội vàng kéo tay cô ấy: “Lần sau chúng ta đi ăn ở nhà hàng Michelin ở ngoài trường.”

Ngô Ca bình tĩnh lại: “Nhưng tớ không có tiền…”

“Không gọi mấy món sang chảnh thì không đắt lắm đâu.” Thiện Yên Lam cười nói.

 

“Thế còn trai đẹp?”

Lời này của Ngô Ca khiến Thiện Yên Lam nghẹn lời, may mà Trần Sảng Nhi tới chấn chỉnh kỷ luật, hùng hổ kéo Ngô Ca đi.

Thiện Yên Lam thấy rất buồn cười, sắp vào học rồi, nên đặt sự chú ý vào việc học thì hơn.

 

Sau khi tan học, cô giáo Ngô gọi Thiện Yên Lam tới: “Hai hôm nay em thấy thế nào? Có quen được không?”

“Khá tốt ạ.” Thiện Yên Lam ngoan ngoãn trả lời: “Lớp trưởng cũng rất tốt.”

“Vậy là ổn rồi, sắp đến kỳ kiểm tra mỗi tháng, em đừng lo lắng quá. Ở trước kỳ thi đại học thì mấy lần thi này đều là thi thử cả, cứ bình tĩnh như thường là được.”

 

Thiện Yên Lam gật đầu đồng ý: “Em biết rồi ạ, cảm ơn cô.”

Cô giáo Ngô hài lòng phất tay: “Ừ, em về lớp đi.”

Nhưng Thiện Yên Lam vẫn đứng nguyên tại chỗ, một lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Trong trường chúng ta có hành vi bạo lực học đường không thưa cô?”

“Cái gì?” Cô giáo Ngô ngạc nhiên hỏi, sau đó cười nói: “Sao thế? Em nhìn thấy à?”

“Em chỉ hỏi một chút thôi ạ.”

Cô Ngô gật gù: “Bạo lực học đường là việc không thể tránh được. Những lúc như thế, em thấy nên làm thế nào?”

“Em cho rằng trường học nên nỗ lực hết sức để ngăn chặn hành vi này.”

 

Cô ấy cười ha ha, vỗ vai Thiện Yên Lam: “Ngoan, nhưng chuyện này nên để học sinh tự giải quyết với nhau thì tốt hơn. Em cứ chăm chỉ học tập là được rồi.”

Việc này khác hẳn những gì mà Thiện Yên Lam tưởng tượng. Cô ngẩn người trong giây lát rồi gật đầu: “Thưa cô, em về lớp đây ạ.”

Cảm giác kỳ quặc tràn ngập trong lòng Thiện Yên Lam, cô không biết tại sao cô giáo Ngô có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà thốt ra lời này. Tuy hành vi bạo lực học đường thực sự không thể tránh khỏi nhưng những trường cô biết đều sẽ tổ chức tọa đàm về phương diện này, cố gắng giảm bớt tỷ lệ xảy ra bạo lực học đường.

 

Tuy trường này là trường trọng điểm của thành phố nhưng nó cũng là sản phẩm của tư bản chủ nghĩa.

Đây là vấn đề lớn.

Thiện Yên Lam thở dài, không biết chuyển tới trường này có phải lựa chọn chính xác hay không.

Bởi vì đã đến giờ vào học nên trên hành lang không có ai cả. Thiện Yên Lam đi ngang qua mấy lớp học, lúc nào cũng có mấy ánh mắt như có như không nhìn về phía cô, khiến cô vô thức bước đi nhanh hơn.

 

Đi đến khúc ngoặt, một bóng dáng bất chợt xuất hiện, va thẳng vào Thiện Yên Lam.

Vì bị va phải một cách đột ngột nên Thiện Yên Lam lảo đảo một lát mới đứng vững trở lại. Cô không khỏi cau mày nhìn về phía người đâm phải mình, khi nhìn rõ mặt cô ấy, Thiện Yên Lam sửng sốt.

Là nữ sinh bị bắt nạt mà cô nhìn thấy hôm qua.

Hôm nay trông cô ấy còn chật vật hơn cả ngày hôm qua, đỉnh đầu cô ấy có chất lỏng màu trắng nhỏ giọt, Thiện Yên Lam ngửi thấy mùi sữa nồng nặc, quần áo cô ấy cũng nhăn dúm dó, cúc áo ở cổ áo không biết đã rơi ở đâu, gương mặt sưng đỏ, cánh tay cũng có mấy vết xanh tím.

Thiện Yên Lam nín thở, vội vàng kéo tay nữ sinh đó: “Cậu có ổn không? Để tôi dẫn cậu tới phòng y tế nhé?”

Nhưng nữ sinh đó lại đột ngột hất tay cô ra. Cô ấy rũ đầu xuống rất thấp, cả cơ thể đều đang run rẩy, trong giọng nói còn có cả tiếng nghẹn ngào và nức nở: “Không có việc gì, tôi tự đi được.”

 

Cánh tay Thiện Yên Lam đờ ra, cô nhìn bóng lưng dần dần chạy khuất của nữ sinh đó, im lặng không nói gì.

Đây là lần thứ hai, cô vừa chuyển tới không lâu mà đã gặp phải cùng cá nhân, cùng vụ việc trong suốt hai ngày liên tục. Dường như sự hờ hững của giáo viên, sự vui đùa giữa các học sinh đều góp phần tạo nên bi kịch của người bị hại.

Thiện Yên Lam đứng im tại chỗ một lúc rồi mới tiếp tục đi về phòng học.

“Ấy, Yên Lam, cậu ở đây làm gì thế?” Có người cất giọng gọi cô lại.

Thiện Yên Lam quay đầu, thấy Trương Kỳ Nhã đang vừa cười vừa vẫy tay với cô.

“Tôi mới từ văn phòng giáo viên về.” Cô cong mắt, đến gần: “Cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây?”

 

“Tôi á? Tôi trốn học đó.” Trương Kỳ Nhã tươi cười, kéo tay Thiện Yên Lam: “Bọn họ đang ở trên sân thượng, cùng nhau đi đi.”

Thiện Yên Lam giật mình, vội vàng kéo Trương Kỳ Nhã lại: “Tôi phải đi học.”

“Ai da, không học một, hai tiết cũng không sao, không ảnh hưởng đến thành tích đâu mà.”

“Không được, chủ nhiệm lớp tôi còn đang chú ý tới tôi.” Thiện Yên Lam hạ giọng: “Tôi vừa mới chuyển tới, trốn học như vậy thì không hay lắm.”

Trương Kỳ Nhã thở dài, buông tay cô ra: “Cũng phải, vậy cậu về đi học đi, học sinh ngoan.”

“Ừ, bye bye.”

Thiện Yên Lam cất bước vào phòng học ngay khi vừa xoay người.

Tuy Liêu Lị Sa nói bọn họ là bạn bè, nhưng họ sẽ không thường xuyên tới tìm Thiện Yên Lam. Điều này làm cô thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ dính lấy nhau cô sẽ thấy không quen. Hơn nữa mấy người họ học lớp 12, cô học lớp 11, thời khóa biểu vốn đã không giống nhau, thời gian tan học cũng khác, chẳng qua có đôi khi nhóm Liêu Lị Sa không tuân thủ quy định của trường.

Vì mất quá nhiều thời gian nên khi Thiện Yên Lam về lớp, tiết học đã trôi qua một nửa, cô phải nói là mình vừa ở văn phòng của cô giáo Ngô thì mới được tha.

Lúc hết tiết, Ngô Ca tới chỗ cô nói chuyện phiếm: “Trò chơi kia thế nào? Không tệ đâu đúng không?”

“Ừ, khá ổn.”

“Cậu thích ai nhất?” Ngô Ca hứng thú nói: “Tớ thích nhân vật tóc trắng kia, trông rất ‘hư’, còn thích gọi tớ là em yêu. Má ơi, thật sự đẹp trai quá trời quá đất luôn.”

Thật ra thì Thiện Yên Lam không nhớ nhân vật tóc trắng kia trông như thế nào, nhưng cô vẫn tiếp lời Ngô Ca: “Tớ thấy nhân vật tóc đen khá tốt.”

“Ồ, chính là kiểu nam chính cơ bản à? Hóa ra cậu thích kiểu này.” Cô ấy trêu chọc: “Trông rất lạnh lùng, cũng không biết nói mấy lời đường mật. Nhưng nói thật thì kiểu con trai này khá hợp với cậu đấy.”

“Hợp cái gì? Ai hợp với ai cơ?” Âu Dương Lộ vừa tới đã nghe thấy lời Ngô Ca nói.

“Chính là trò chơi kia đó, tớ đề cử cho cậu mà cậu không chơi, tránh sang một bên đi nào.”

Âu Dương Lộ nhớ ra ngay: “Cái game yêu đương kia hả? Đúng là tớ không có hứng thú với việc yêu đương, nhưng mà ai hợp với ai cơ?”

Ngô Ca chỉ Thiện Yên Lam: “Cậu ấy với anh đẹp trai trong game.”

Lời này khơi dậy hứng thú của Âu Dương Lộ: “Anh đẹp trai trông như thế nào?”

“Là trai đẹp kiểu lạnh lùng, tóc đen, mặt mũi tuấn tú. Cậu có thấy Yên Lam rất hợp với kiểu con trai như vậy không?”

Âu Dương Lộ suy nghĩ: “Ờm… Tớ không tưởng tượng ra được.”

“Thôi, cậu né sang một bên đi.”

Ngoài việc học tập, thú vui trong mỗi ngày đi học của Thiện Yên Lam chính là nghe bọn họ nói chuyện phiếm ríu ra ríu rít. Chủ đề mà bọn họ nói tới rất đơn giản, không có a dua nịnh hót, không có khoe khoang, chỉ đơn giản là câu chuyện giữa những người bạn với nhau mà thôi.

“Cậu nói thật đi, cậu đã yêu đương bao giờ chưa?”

Lời này làm Thiện Yên Lam dừng lại, cô nhìn hai đôi mắt to tròn đầy vẻ tò mò của Ngô Ca và Âu Dương Lộ, cười nói: “Chưa từng.”

“Thật vậy á? Sao cậu lại không có bạn trai được?” Ngô Ca không tin: “Chắc hẳn phải có rất nhiều người theo đuổi cậu, có phải là cậu không thích bọn họ không?”

Thiện Yên Lam lắc đầu: “Không ai theo đuổi tớ cả.”

“Không thể nào!” Ngô Ca nói chắc như đinh đóng cột, làm Thiện Yên Lam bật cười.

“Được rồi, nói đúng ra là có người tỏ tình với tớ, nhưng không ai nói sẽ theo đuổi tớ cả.” Cô lại bổ sung thêm một câu: “Bọn họ tỏ tình, bị từ chối rồi không có hành động gì nữa, sau đó bọn họ cũng có bạn gái. Tớ cảm thấy như vậy không gọi là thích, chỉ là nhất thời cảm nắng mà thôi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc