Đường không bị tắc nghẽn nên chiếc xe chạy thẳng một mạch đến cổng trường. Ba cô đưa cho con gái một hộp bánh ngọt nho nhỏ, chẳng biết lấy từ đâu ra: “Con cầm lấy rồi ăn đi, đừng nói cho mẹ con biết nhé.”
Thiện Yên Lam bất ngờ nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay mình, cảm thấy hơi buồn cười: “Lại nữa ạ!”
“Ba mua cho con đấy. Con bé này, còn trêu ba nữa à.” Ba cô vừa cười vừa đuổi Thiện Yên Lam đi: “Con mau đi đi, kẻo muộn bây giờ.”
Cô bèn bước xuống xe rồi vẫy tay chào tạm biệt ba mình.
Chẳng phải là mẹ không cho Thiện Yên Lam ăn bánh ngọt, mà là mẹ cô không muốn ba cô hễ rảnh rỗi là lại dúi cho con gái những món ăn không tốt cho sức khỏe. Hồi nhỏ, Thiện Yên Lam đã từng bị đau bụng vì kiểu ăn này, vậy nên mẹ cô mới giám sát chặt chẽ hơn.
Dọc đường Thiện Yên Lam có gặp những học sinh khác, ánh mắt bọn họ cứ đổ dồn vào cô một cách thoáng qua. Nhưng Thiện Yên Lam chỉ bước thẳng vào lớp, không hề chớp mắt.
Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cô vẫn còn nhớ cuộc hẹn mà mình đã hứa với nhóm Liêu Lị Sa. Chẳng bao lâu sau khi rung chuông, bọn họ đã xuất hiện trước cửa lớp Thiện Yên Lam, không ngờ còn có cả Chung Việt. Cậu ta đang mỉm cười để chào cô.
“Đến lầu ba ăn cơm nhé?” Liễu Khinh Khinh nhìn điện thoại di động rồi thuận miệng hỏi.
“Đi thôi.”
Thiện Yên Lam đi theo bọn họ lên tầng ba dưới ánh nhìn chằm chằm của đám đông. Đây là lần đầu tiên cô đến đây nên vô cùng ngạc nhiên trước sự khác biệt giữa môi trường ở đây và tầng dưới. Sức mạnh của chủ nghĩa tư bản quá dữ dội. Nhưng Thiện Yên Lam không ngờ rằng: Trường học lại có thể để đám con ông cháu cha làm những chuyện này.
“Nào, cậu nhìn thử xem, muốn ăn gì? Bào ngư ở đây ngon lắm.” Chung Việt đưa thực đơn cho Thiện Yên Lam.
Cô cảm ơn cậu ta rồi lẳng lặng xem menu.
Những người khác rất quen thuộc với nơi này nên có thể gọi tên các món ăn mà không cần nhìn vào thực đơn. Thiện Yên Lam chỉ tùy ý nhìn sơ qua, sau đó khép thực đơn lại rồi gọi một món chính.
Trong khi đợi thức ăn, cô lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trương Kỳ Nhã chống tay vào đầu, giọng nói có vẻ cáu kỉnh và bất lực: “Mẹ muốn tôi thử chụp ảnh tạp chí nhưng tôi chỉ muốn diễn xuất thôi. Phải làm sao đây?”
“Chỉ là thử thôi mà. Có phải đòi mạng của cậu đâu.” Liêu Lị Sa vừa uống nước trái cây vừa gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn: “Chẳng phải Khinh Khinh có một người bạn từng chụp ảnh sao? Cậu hỏi cậu ấy thử xem.”
“Loại tạp chí rác rưởi đó, chỉ cần chi tiền là có thể chụp ảnh rồi. Có giá trị gì đâu chứ!” Liễu Khinh Khinh liên tục nhìn vào điện thoại di động của mình: “Tôi nói này, cậu vẫn nên đi với mẹ mình đi. Đừng tự làm khổ một cách vớ vẩn nữa.”
Trương Kỳ Nhã ngồi thẳng dậy: “Vấn đề là tôi không muốn chụp ảnh tạp chí.”
“Tôi đã bảo rồi mà, cậu cứ nghe lời mẹ đi.” Liễu Khinh Khinh ngước mắt lên, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Cậu cũng biết mẹ cậu là người ra sao rồi mà. Nếu cậu dám phản kháng thì coi chừng tháng sau sẽ mất tiền tiêu vặt đấy.”
Nghe vậy, Trương Kỳ Nhã như thể đã nhụt chí, ngã nhào lên bàn.
Chung Việt không kìm được nên đã bật cười, tiếp lời: “Chắc là tôi biết mẹ cậu sẽ dẫn cậu tới studio chụp ảnh nào đấy. Tình cờ A Túc cũng quen biết nhiếp ảnh gia ở đó, tôi hỏi giúp cậu nhé?”
“Thật không?” Trương Kỳ Nhã lại ngồi dậy, ngữ điệu kích động: “Thế thì quá tuyệt rồi!”
Thiện Yên Lam vẫn luôn im ắng, lặng lẽ lắng nghe bọn họ tán gẫu. Một nhân vật mới vừa xuất hiện trong câu nói của họ, A Túc.
Nếu không có gì bất ngờ thì đó chính là Tống Túc mà Ngô Ca đã nhắc tới nhỉ?
Theo lời của Ngô Ca, anh hầu như không ở trường. Nếu Tống Túc đến trường thì chắc hẳn tình hình sẽ chẳng trầm lắng như vậy đâu.
“Yên Lam, ba mẹ cậu làm nghề gì thế?”
Một giọng nói kéo cô ra khỏi mạch suy nghĩ của mình. Thiện Yên Lam trông về phía phát ra âm thanh thì thấy Chung Việt đang nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô.
Thiện Yên Lam còn không biết mình đã thân thiết với cậu ta như vậy từ khi nào. Ấy vậy mà Chung Việt lại gọi thẳng tên cô. Thiện Yên Lam bèn nở nụ cười hòa nhã: “Họ chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi.”
“Nhân viên văn phòng bình thường mà lại lái hai chiếc xe sang khác nhau hả?” Lúc này, Liêu Lị Sa – người đã lâu không nói chuyện - đột nhiên thốt lên một câu rồi bước tới. Cô ta đặt hai tay lên bàn, cười tủm tỉm và nói tiếp: “Đừng khiêm tốn nữa. Trong các gia đình của chúng ta, ai mà chẳng có tý điều kiện chứ? Cậu không cần kín tiếng như vậy đâu.”
“Tôi không lừa cậu đâu.” Thiện Yên Lam không hề tức giận, kiên nhẫn giải thích: “Họ chỉ làm công việc văn phòng linh tinh, cũng khá ổn thôi.”
“Vậy à? Thế cụ thể thì ba mẹ cậu làm công việc gì?” Trương Kỳ Nhã xen vào hỏi một câu: “Để tôi kể về bản thân trước nhé. Ba tôi là diễn viên, còn mẹ là người mẫu, nếu tôi nói tên họ thì chắc là cậu sẽ biết ngay thôi. Còn Liễu Khinh Khinh ấy à, ba mẹ cậu ta đều là giáo sư. Gia đình của Chung Việt và Lị Sa thì đều kinh doanh cả. Cậu biết Bắc Việt lẫn Bá Mạn chứ? Đều là nhà họ đấy.”
Thiện Yên Lam gật đầu, không hề biến sắc: “Ba tôi là bác sĩ, mẹ tôi là luật sư.”
“Cậu xuất thân từ gia đình trí thức à? Thế thì giống Khinh Khinh rồi.” Trương Kỳ Nhã cười.
Liễu Khinh Khinh liếc nhìn cô ta rồi lại tiếp tục ngó điện thoại.
“Sao hai cô gái lần trước vẫn chưa tới vậy?” Cô chủ động bắt chuyện.
“Ồ, bọn họ ấy à.” Liêu Lị Sa nghịch móng tay với vẻ chán ngắt: “Bọn họ không thể lên tầng ba được. Có lẽ bây giờ họ đang ăn ở tầng hai.”
“Sao vậy?” Thiện Yên Lam tò mò hỏi dò: “Các cậu không phải là bạn bè hả?”
Mấy nữ sinh kia nhìn nhau rồi lập tức bật cười.
Liễu Khinh Khinh nhìn vào khuôn mặt của Thiện Yên Lam, sắc mặt đượm ý cười: “Tầng ba được xem là nơi cho vài người chúng ta tụ tập thôi. Những cô gái kia không thân thiết với bọn tôi nên tất nhiên sẽ không lên đây rồi.”
Bây giờ Thiện Yên Lam mới hiểu ra. Nhưng cô lại hỏi: “Tôi mới chuyển đến đây mấy ngày thôi, sao các cậu lại muốn dẫn tôi lên tầng ba?”
Thiện Yên Lam vừa dứt lời thì Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã đã trông về phía Liêu Lị Sa theo phản xạ.
Bọn họ chỉ thấy cô ta cười rộ lên, đầu ngón tay được cắt tỉa tỉ mỉ đang chỉ vào Thiện Yên Lam, giọng điệu ngậm cười: “Bởi vì cậu quá hoàn hảo.”