Rõ ràng giọng điệu của cô ta hơi mất hứng. Liêu Lị Sa cứ lôi kéo không cho cô đi. Thiện Yên Lam nhìn thoáng qua cánh tay mình rồi nở nụ cười ôn hòa, giọng nói điềm đạm: “Tôi mới chuyển tới trường này nên ba mẹ lo lắng lắm. Chẳng phải chúng ta đã hẹn cùng nhau ăn cơm vào trưa mai rồi à? Đến lúc đó sẽ gặp lại nhé, được không?”
Cô bình tĩnh gỡ tay của Liêu Lị Sa xuống rồi hơi lùi về phía sau, đồng thời tạm biệt Liêu Lị Sa và những người khác: “Tôi đi trước nhé. Lần sau chúng ta sẽ chơi cùng.”
Liêu Lị Sa không trả lời mà chỉ nhìn cô đăm đăm.
Trương Kỳ Nhã đang ở bên cạnh cảm thấy không đứng nổi nữa nên đã kéo mấy cô gái khác rồi thúc giục: “Hey, đi thôi!”
Một lúc sau, Liêu Lị Sa mới rời đi cùng họ.
Chung Việt đi bên cạnh Liêu Lị Sa, nhìn lướt về phía sau như thể vô tình, giọng điệu tư lự: “Lúc nãy con bé khóa dưới kia đã chọc giận cậu rồi à?”
“Cậu ấy chẳng làm gì cả, sao lại chọc giận tôi chứ?” Liêu Lị Sa bình thản hỏi lại.
“Lẽ nào tôi lại không biết trên mặt cậu đang viết cái gì à?” Chung Việt cười nhạo, thân hình cao lớn đứng bên cạnh nữ sinh: “Kiểu con gái ngoan ngoãn này vốn dĩ đâu phải là đối tượng mà các cậu sẽ để ý? Có chuyện gì thế?”
Cô ta chẳng trả lời trực tiếp mà chỉ vươn tay ra: “Cho tôi một điếu thuốc đi.”
Chung Việt đưa một điếu thuốc cho Liêu Lị Sa rồi giúp cô ta châm lửa.
“Cậu ấy thật xinh đẹp.”
Một câu nói vô nghĩa thoảng qua khiến Chung Việt nhíu mày: “Hửm?”
“Cậu hãy nhìn xem, cậu ấy trong sáng và thanh thuần biết bao, lại đầy khí chất cao quý, trông y hệt một thiên thần vậy.” Cô ta hơi nghiêng đầu, vừa cười vừa nhìn chàng trai: “Chỉ là tôi không biết thiên thần này có thể ở trên bầu trời được bao lâu thôi mà?”
Chung Việt “à” lên một tiếng, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Tôi phục cái sở thích tàn nhẫn của cậu rồi đấy.”
Khi Thiện Yên Lam về đến nhà thì không thấy ba mẹ mình đâu cả. Cô bèn lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn mẹ mình bảo cô hãy tự lo liệu thức ăn.
Ba mẹ cô bận rộn nhiều việc nên đã lâu không ăn cơm ở nhà. Nhưng họ vô cùng quan tâm đến việc học hành của Thiện Yên Lam. Từ khi còn nhỏ, họ đã cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất, để cô tiếp xúc với những thứ tuyệt vời nhất, vậy nên Thiện Yên Lam biết rằng: Sở dĩ ba mẹ không thể ăn cơm cùng cô suốt một thời gian dài là vì họ cần cho cô một môi trường tốt hơn. Thiện Yên Lam cũng chẳng oán trách ai cả.
Sau khi đặt đồ ăn giao tận nhà, Thiện Yên Lam bèn lấy bài tập về nhà ra và bắt đầu làm.
Đối với Thiện Yên Lam, việc học không hề khó khăn nhưng phải mất thêm một chút thời gian. Cô mới làm bài được nửa chừng thì thức ăn đã giao tới nhà rồi. Thế là Thiện Yên Lam vừa ăn vừa viết, sau đó hoàn thành hết thảy trước tám giờ. Cô thu dọn bàn học một chốc rồi đi tắm rửa.
Vì còn khá sớm nên Thiện Yên Lam vẫn có đủ thời gian để ngâm mình trong bồn tắm. Cô ném quả bóng tắm yêu thích của mình vào bồn tắm lớn. Quả bóng màu xanh biếc dần dần lan rộng ra. Cô vừa ngâm nga vừa ngồi xuống bồn tắm lớn với tâm trạng cực vui.
Thiện Yên Lam đưa tay ra khỏi nước. Dòng nước ấm áp nương theo cánh tay trắng nõn, trơn bóng và mềm mại của cô rồi chảy xuống. Đôi chân của Thiện Yên Lam vừa thẳng tắp vừa thon dài, hơi cong lại, để lộ một phần đầu gối. Cô đang nghịch với chú vịt con trong nước một cách hăng say và vui vẻ.
Sau khi làm xong tất cả các bước chăm sóc da, Thiện Yên Lam mới có đủ năng lượng bật máy tính lên, chuẩn bị chơi game mà Ngô Ca đã giới thiệu cho mình.
Cô ấy nói rằng đây là một loại game otome*, cốt truyện là nữ chính sẽ làm quen với một số người đàn ông. Thiện Yên Lam thực sự không hứng thú cho lắm nên chỉ xem lướt qua thôi, bởi chẳng có người đàn ông nào trong game khiến cô quan tâm cả. Tuy nhiên, Ngô Ca lại bảo cốt truyện cực kỳ thú vị. Cô ấy cũng hay chơi game này trong những lúc nhàn rỗi, buồn chán.
*Game Otome: Là một thể loại game mô phỏng tình yêu, hướng tới nữ giới, có nguồn gốc từ Nhật Bản. Nó thường được trình bày dưới dạng ŧıểυ thuyết trực quan và trò chơi mô phỏng. Người chơi thường đóng vai nhân vật nữ chính trong trò chơi, thúc đẩy sự phát triển của câu chuyện thông qua tương tác với các nhân vật nam trong game. Cốt truyện của game xoay quanh nhân vật nữ chính, giúp người chơi có thể trải qua nhiều biến động cảm xúc và những câu chuyện tình yêu.
Thiện Yên Lam chống cằm bằng một tay, còn một tay cầm chuột, thỉnh thoảng lại bấm vào màn hình. Cô chẳng biết mình đã tiếp thu được cốt truyện trước mặt hay chưa nữa. Dẫu vậy, Thiện Yên Lam vẫn dán mắt vào máy tính với vẻ chuyên chú.
Ba mẹ cô về nhà khá muộn. Lúc vào nhà, họ phát hiện trong phòng con gái vẫn còn sáng đèn nên đã gõ cửa, hỏi thăm: “Yên Lam, con chưa ngủ hả?”
Lúc này Thiện Yên Lam mới tỉnh táo trở lại, đồng thời nhận ra trời đã khuya rồi. Thế là cô bèn tắt máy tính rồi trả lời bằng giọng điệu ấm áp: “Con ngủ ngay đây ạ.”
“Được rồi, con chú ý nghỉ ngơi nhé, sức khỏe quan trọng lắm đấy.”
“Con biết mà mẹ.”
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vừa reo lên thì Thiện Yên Lam đã mở mắt ngay tức khắc. Sau khi từ tốn tắt đồng hồ báo thức, cô mới rời khỏi giường, vào phòng tắm để rửa mặt, sửa sang quần áo chỉn chu rồi đi xuống lầu. Mẹ cô đang bước ra từ nhà bếp, tay cầm một chai sữa đã được hâm nóng xong.
“Nào, con hãy ăn cơm nhân lúc còn nóng đi.”
Trước mặt cô là những chiếc bánh sandwich được bày biện đẹp mắt trên bàn, ngoài ra còn có một đĩa salad gà nữa. Ba cô đang uống cà phê và xem tin tức trên iPad ở bên cạnh.
Đây là tình trạng bình thường của gia đình họ. Tuy không thể ăn trưa và ăn tối cùng nhau nhưng họ sẽ cố gắng bù đắp bằng bữa sáng.
Đến giờ tới trường, Thiện Yên Lam đang thay giày ở lối ra vào thì ba cô chợt bước tới với chiếc áo vest trên tay: “Để ba đưa con đi học.”
Thiện Yên Lam ngẩn ra: “Thế có làm lỡ công việc của ba không ạ?”
“Ba lái xe mà.”
Cô cười tươi tắn: “Vâng.”