“Này, mày câm rồi à?”
Tiếng cậy thế bắt nạt người khác lại vang lên, sau đó là tiếng quần áo cọ xát vào nhau cùng với âm thanh xô đẩy.
“Đừng... Đừng mà... Thả tôi ra...” Một giọng nữ yếu ớt vang lên.
“Thế tại sao mày lại lảng vảng lung tung trước mặt bọn tao? Là do mày cứ khăng khăng xuất hiện trước mắt bọn tao mà!”
Ánh nắng giữa trưa cực kỳ nóng bức. Thiện Yên Lam đứng cách đó không xa cũng đã đổ một chút mồ hôi rồi. Cô lặng lẽ nghe ngóng tình hình của bọn họ. Sau khi nữ sinh kia bị tát một cái, thân thể của Thiện Yên Lam còn nhanh hơn não nên cô đã bất ngờ đứng trước mặt bọn họ.
“Dừng lại đi.”
Cô nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt. Hai cô gái trông như thủ phạm đang chặn đường một cô gái đã ngã xuống đất. Hai gò má của cô gái nọ sưng tấy, tóc tai rối bù, còn thủ phạm thì lại cười cợt trêu ngươi với vẻ nhởn nhơ và vênh váo. Khi nhìn thấy Thiện Yên Lam, bọn họ có vẻ hơi sửng sốt.
“Mày là học sinh chuyển trường đấy à?” Một cô gái quan sát Thiện Yên Lam từ trên xuống dưới: “Học sinh chuyển trường mà còn quan tâm đến chuyện của người khác hả?”
Thiện Yên Lam chẳng buồn tranh cãi mà chỉ lộ vẻ vô cảm: “Đây là trường học.”
Hai người kia liếc nhìn nhau rồi cười ha hả: “Biết rồi, thì sao nào?”
Bọn họ tiến lại gần để ngó chòng chọc vào khuôn mặt cô ở khoảng cách gần, sau đó chậc lưỡi: “Tin đồn cũng không hề phóng đại nhỉ. Đúng là rất chính trực. Nhưng mà học sinh chuyển trường à, mày cũng nên biết quy tắc sinh tồn trong ngôi trường này đi chứ?”
“Tôi mặc kệ quy tắc là gì. Dù ở trong hay ngoài trường thì bắt nạt cũng là hành vi sai trái.” Cô thản nhiên nhìn đối phương.
“Ái chà chà, được rồi. Nể tình mày là người mới tới đây, tao sẽ không phản bác mày.” Cô ta mỉm cười rồi cùng rời đi với nữ sinh còn lại. Trước khi rời khỏi, cô ta còn thì thầm bên tai Thiện Yên Lam rằng: “Người đẹp à, để tao nhắc nhở mày một câu. Nếu mày muốn trải qua hai năm này một cách yên ổn thì đừng động tới những người mà mày không nên dây vào.”
Thiện Yên Lam không thèm để ý mà chỉ bước tới kéo cô gái dưới đất lên, đoạn ân cần hỏi han: “Cậu không sao chứ?”
Đối phương gật đầu, mái tóc bù xù rủ xuống đã che khuất gần hết khuôn mặt, thân hình rất gầy yếu. Nữ sinh này vẫn luôn giữ im lặng.
“Cậu có cần tới phòng y tế không?” Thiện Yên Lam không khỏi hỏi dò một câu khi phát hiện hai gò má sưng đỏ kia.
Nhưng đối phương lại lắc đầu, chỉ đáp một câu rồi vội vàng rời đi: “Cảm ơn cậu, tôi về phòng học trước đây.”
Thiện Yên Lam nhìn bóng dáng đang bỏ đi của nữ sinh kia, sau đó lại ngó sang hai bàn tay của mình. Chúng lấm lem bụi đất, có lẽ là bị dính phải từ cơ thể cô gái kia. Cô bèn vỗ tay rồi quay lại lớp học.
Ngôi trường này là trường trọng điểm của thành phố, dù là trường tư thục hay công lập thì tỷ lệ trúng tuyển của nơi này vẫn bày rõ ra đó, chẳng ai có thể khinh thường. Tuy nhiên, việc bắt nạt trong khuôn viên trường học cũng không có mối quan hệ trực tiếp với thành tích của nhà trường. Chỉ cần có người tham gia, hay chỉ cần có người tụ tập với nhau thì vẫn sẽ có xác suất xảy ra tình trạng bắt nạt.
Thiện Yên Lam cau mày vì cảm thấy hơi đau đầu. Cô không muốn quan tâm và cũng chẳng muốn chứng kiến nó.
Khi Thiện Yên Lam quay về lớp học, Ngô Ca và những người khác đều đã ở đó rồi. Thấy cô bây giờ mới về, bọn họ đều cảm thấy khá khó hiểu.
“Tớ vừa đi dạo vài vòng quanh trường ấy mà.”
Trần Sảng Nhi đưa một chai nước uống cho cô: “Trường mình rộng lắm. Có lẽ phải gần một hai tuần thì cậu mới làm quen được đấy.”
“Không sao đâu, đã có các cậu dẫn tớ đi rồi mà.” Thiện Yên Lam mỉm cười.
Trường học không quá gần nhà nhưng cũng chẳng quá xa. Ngoại trừ ngày đầu tiên được mẹ đưa đến trường, cô đều tự ngồi xe buýt đi học và về nhà suốt khoảng thời gian còn lại.
Lúc tan học, Thiện Yên Lam lại bắt gặp nhóm Liêu Lị Sa. Họ đang chắn đường ở cổng trường, không biết đang nói gì. Những học sinh muốn ra khỏi cổng trường đều phải đi đường vòng vì sợ làm phiền nhóm người này.
Lần này có nhiều người hơn, xem ra còn có học sinh của các trường khác nữa. Cả nam lẫn nữ đều mang lại cảm giác vô cùng nhất quán. Con ông cháu cha, con cái của người nổi tiếng, thậm chí là con cháu của quan chức, bởi vì bọn họ chẳng coi ai ra gì cả. Cảm giác tổng thể còn có vài phần lưu manh nữa.
Thiện Yên Lam định đi đường vòng cùng các học sinh khác, rốt cuộc chẳng rõ ai tinh mắt nên đã trông thấy cô, sau đó còn hô tên cô thật to trước mặt mọi người.
Thiện Yên Lam chẳng còn cách nào khác ngoài việc bất đắc dĩ dừng lại, đồng thời nhìn về phía nhóm người kia với vẻ tươi cười.
“Về nhà à?” Liêu Lị Sa bước tới, vừa khoác tay cô vừa cười nói: “Bọn tôi định đi hát karaoke. Đi cùng đi.”
Thiện Yên Lam không có ý định ăn uống hay vui chơi nên đã từ chối khéo léo: “E là hôm nay không được rồi, nếu tôi không báo trước thì mẹ tôi sẽ không cho phép đâu.”
“Ồ, gái ngoan nhỉ, còn phải báo cáo trước nữa chứ.” Cô ta cười rộ lên, móng tay được cắt tỉa hoàn hảo và gọn gàng, dường như còn được sơn móng tay nữa, thoạt nhìn rất lấp lánh. Cô ta chạm vào vai cô bằng đầu ngón tay, đồng thời giới thiệu với người khác: “Thiện Yên Lam, bạn mới đấy. Từ nay về sau, tất cả mọi người sẽ chơi cùng nhau. Hãy quan tâm cô bạn này nhiều hơn một chút nhé.”
Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn về phía Thiện Yên Lam. Cô để mặc cho đối phương quan sát mình một cách tự nhiên, sau đó khẽ gật đầu rồi mỉm cười, chào hỏi: “Chào các cậu.”
“Trường chúng ta còn có một mỹ nữ như thế này à?” Một nam sinh trêu ghẹo, ánh mắt nhìn cô một lúc rồi bất chợt nhận ra: “Ồ, là học sinh chuyển trường, cuối cùng cũng thấy mặt cậu rồi.”
Liêu Lị Sa lười biếng xua tay: “Chung Việt, đừng ức hiếp Yên Lam của chúng ta.”
“Sao tôi nỡ làm thế?” Chung Việt có ngũ quan tuấn tú, đôi mắt hẹp dài đang nhìn thẳng vào Thiện Yên Lam, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng bóc: “Cậu đi chơi chung đi.”
Thiện Yên Lam có ấn tượng với cái tên Chung Việt này vì Ngô Ca đã từng nhắc đến vài lần rồi. Cậu ta sở hữu vẻ bề ngoài mà các cô gái đều yêu thích, dáng người cũng cao ráo, mặc đồng phục tùy ý, cách nói năng thì vừa khéo léo vừa hóm hỉnh.
Cùng một câu mà phải nói tận hai lần, nhưng Thiện Yên Lam vẫn kiên nhẫn đáp: “Tôi không đi đâu, các cậu đi chơi vui vẻ.”
“Đừng vậy mà. Chẳng phải cậu chỉ cần nói với ba mẹ một tiếng là được rồi sao?” Liêu Lị Sa kéo chặt cánh tay của Thiện Yên Lam, khuôn mặt xinh đẹp kia cũng phóng to trước mắt cô: “Đi chơi với bạn bè sau giờ học mới là niềm vui của tuổi trẻ chứ? Cậu đừng quá cứng nhắc như vậy nữa, cũng đâu xảy ra chuyện gì đâu nào.”