Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 4: chương 4

Trước Sau

break

Khi cô về đến nhà, ba mẹ đều đã về sớm một cách hiếm thấy. Trên bàn bày biện đầy những món cô yêu thích. Thiện Yên Lam vui vẻ ngồi vào bàn, cả nhà ba người cùng ăn tối một cách hòa thuận.

“Trường mới thế nào con?” Ba cô hỏi han.

Thiện Yên Lam cắn một miếng rồi đáp: “Cũng không tệ ạ. Bạn bè và giáo viên của con đều rất tốt.”

 

“Có điều gì khiến con khó chịu không?”

“Không có đâu ạ.”

Mẹ gắp thức ăn cho cô, vừa mỉm cười vừa ngắm nhìn cô con gái xinh đẹp của mình: “Yên Lam vẫn luôn giỏi giang mà. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, con vẫn phải báo ngay với ba mẹ nhé. Đừng tự mình che giấu. Nếu con cứ kìm nén tới nỗi suy sụp thì không ổn đâu.”

Thiện Yên Lam mỉm cười đáp lại: “Con biết rồi ạ.”

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường, nhìn lên trần nhà bằng đôi mắt đờ đẫn.

Sau hai ngày đi học, có những điều diễn ra như cô tưởng tượng, song cũng có những thứ lại diễn biến trái ngược.

Nhóm người kỳ lạ kia chính là biến số lớn nhất.

 

Ở trường cũ của cô không có sự tồn tại nào mang tính thống trị như vậy cả. Vì đây là trường tư thục hay do gia cảnh hùng hậu của những học sinh nào đó?

Càng ngẫm nghĩ, cô càng không khỏi cảm thấy buồn ngủ, cuối cùng mê mệt ngủ thiếp đi.

 

Thiện Yên Lam chưa bao giờ đến muộn. Vì là một học sinh giỏi nên cô cũng không cho phép mình đi trễ. Bọn họ mới là học sinh lớp 11 thôi. Nếu bảo là căng thẳng thì  họ cũng chẳng căng não như học sinh lớp 12. Nhưng nếu nói là thoải mái thì họ cũng không được thảnh thơi như học sinh lớp 10. Dẫu vậy, khi cần giải trí thì bọn họ vẫn sẽ vui chơi. Sau giờ học, Ngô Ca hào hứng giới thiệu trò chơi với Thiện Yên Lam.

 

“Bình thường tớ không chơi game đâu.” Cô trả lời. Nhưng sau khi bắt gặp vẻ mặt chán chường của Ngô Ca, cô bèn đổi giọng: “Chỉ có điều, tớ vẫn có thể chơi thử một chút.”

Cô ấy lập tức cười tươi roi rói: “Cậu là người tuyệt nhất luôn á.”

Buổi trưa, Thiện Yên Lam đang định đi ăn cơm với bạn bè thì lại bị cắt ngang.

 

“Này, Yên Lam, chúng ta đi ăn cơm đi.” Liêu Lị Sa khoanh tay đứng trước cửa, vừa cười vừa trông về phía này.

Thiện Yên Lam và những người khác nhìn nhau một thoáng, cuối cùng cô nói xin lỗi với ba người trước cửa: “Ngại quá. Ngày mai tôi sẽ ăn cùng các cậu, được không?”

 

Để làm cho lý do có vẻ thuyết phục hơn, cô lại nói thêm: “Tôi và bạn tôi đã hẹn trước rồi.”

Liễu Khinh Khinh nghe vậy bèn ngó sang đây, sau đó liếc nhìn sắc mặt của Liêu Lị Sa rồi trưng ra biểu cảm tươi cười: “Thế thì hẹn ngày mai nhé.”

Trương Kỳ Nhã cũng vỗ vai Liêu Lị Sa rồi phụ họa: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm nào.”

“Vậy được thôi. Ngày mai cậu đừng nghĩ cách chuồn mất nữa nhé.” Liêu Lị Sa đứng thẳng lên, bỏ lại một câu này trước khi rời khỏi.

 

Thiện Yên Lam mỉm cười nhìn bọn họ đi xa, sau đó kéo ống tay áo của Ngô Ca: “Chúng ta cũng đi thôi nào.”

Trên đường bốn cô gái đến căn tin, Ngô Ca không kìm được nên đã cảm thán: “Khí thế của mấy người kia đáng sợ thật đấy. Đặc biệt là Liêu Lị Sa á. Người này vừa nhìn sang một chốc thôi mà tớ đã sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh rồi.” 

“Hả? Cậu có cần cường điệu như vậy không? Chúng ta đều chạc tuổi nhau mà!” Âu Dương Lộ nhìn cô ấy bằng ánh mắt ghét bỏ: “Mặc dù bọn họ ăn nói hơi ngang ngược nhưng cũng đâu có nhắm vào những người bình thường như tụi mình đâu. Chúng ta đừng trêu chọc bọn họ là được rồi.”

 

Thiện Yên Lam và Trần Sảng Nhi lẳng lặng đi phía sau. Sau cả buổi trời, Trần Sảng Nhi mới lên tiếng: “Cậu đừng quá bận tâm nhé. Cậu vừa mới đến đây nên chưa hiểu rõ thôi, chuyện này không khoa trương như họ nói đâu. Chí ít thì trường chúng ta cũng là ngôi trường trọng điểm của thành phố mà.”

Thiện Yên Lam bèn ậm ừ, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được.”

Đồ ăn trong căn tin rất ngon, toàn bộ được chia thành ba tầng. Tầng một dành cho tất cả học sinh, thức ăn vừa khá đa dạng vừa rẻ. Tầng hai cũng dành cho toàn bộ học sinh nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là: Thức ăn sẽ đẹp mắt và đắt tiền hơn. Có thể gọi tầng một là tiệc buffet, còn tầng hai là khu vực gọi món.

Còn về tầng thứ ba, Thiện Yên Lam nghe Ngô Ca kể là trước đây vốn không có tầng này. Vì những thành viên của nhóm kia cứ tụ tập lại nên mới xây thêm tầng thứ ba, do đó tầng này chỉ mở cửa cho bọn họ thôi.

 

“Thỉnh thoảng bọn họ cũng đến tầng một và tầng hai ăn cơm. Những lúc như thế, trong căn tin luôn có rất đông người.” Ngô Ca vừa ăn vừa chuyện trò ra rả: “Những người trong trường chúng ta không dám đắc tội với người ta đâu. Họ chỉ thích đứng nhìn từ xa thôi, chung quy thì vẫn mang lại cảm giác rất hèn mọn.”

Thiện Yên Lam chỉ im lặng lắng nghe thôi. Các món ăn của buổi trưa hôm nay theo hơi hướng phong cách Quảng Đông, vừa thanh đạm vừa dễ tiêu nên cô rất thích, do đó Thiện Yên Lam cũng ăn nhiều hơn một chút. Còn về việc tiếp thu được bao nhiêu lời nói của Ngô Ca, bản thân cô cũng chẳng rõ nữa.

“Nhóm bọn họ có những ai thế?” Đây là lần đầu tiên Thiện Yên Lam chủ động hỏi thăm về vấn đề này.

 

Cô cảm thấy mình cần phải tìm hiểu đôi chút để bù vào cảm giác bất an lẫn bị động không tên trong lòng mình.

“Liêu Lị Sa, Liễu Khinh Khinh, Trương Kỳ Nhã, Tống Túc, Chung Việt, Lý Ngũ Kỳ...” Ngô Ca đếm từng người một trên đầu ngón tay: “Còn có Trác Văn Đào, Điền Gia, Ngụy Lai... Có lẽ là những người này thôi nhỉ?”

Thiện Yên Lam hỏi tiếp: “Cậu cũng không chắc chắn hả?”

“Bởi vì những người mà bọn họ chơi chung đâu có cố định đâu. Tuy nhiên, các thành viên thân thiết nhất vẫn là sáu người kia, gồm Liêu Lị Sa và Tống Túc.” Ngô Ca thậm chí còn chẳng muốn ăn cơm, lúc nói chuyện còn có tâm trạng khá kích động: “Sáu người này thực sự đỉnh của chóp luôn. Chẳng những có ngoại hình xinh đẹp mà gia cảnh còn rất tuyệt vời nữa. Gia đình của Liêu Lị Sa đang kinh doanh lớn lắm. Còn Trương Kỳ Nhã kia thì có ba mẹ là diễn viên và người mẫu, đúng kiểu con của người nổi tiếng.”

Thiện Yên Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi, song Ngô Ca vẫn tiếp tục kể lể: “Nhưng tuyệt vời nhất vẫn là những chàng trai kia. Ngoại hình thực sự đẹp điên đảo. Nếu cậu tiếp xúc với bọn họ thì sau này, cậu có thể ngắm họ ở khoảng cách gần rồi. Nói thật lòng thì tớ ghen tị với cậu lắm luôn.”

“Tớ phục cậu rồi đấy. Khi bàn về nữ sinh thì biểu cảm của cậu đầy chán ghét. Thế mà lúc nhắc tới mấy anh chàng đẹp trai thì cậu lại biến thành dáng vẻ mê trai ngay và luôn rồi.” Âu Dương Lộ trợn mắt khinh bỉ.

Trần Sảng Nhi cười ha hả: “Nhưng cậu ấy nói đúng mà.”

Thiện Yên Lam đang ăn phần cơm của mình thì trông thấy Âu Dương Lộ đã ăn xong đùi gà, dường như cô ấy còn muốn đi lấy thêm nữa. Nhưng sau khi phát hiện nhiều người đang xếp hàng,  Âu Dương Lộ bèn dừng lại rồi ngồi xuống lần nữa, vờ như không có chuyện gì.

Thiện Yên Lam vừa mỉm cười vừa gắp đùi gà của mình cho cô ấy: “Vừa rồi dì đã cho tớ thêm một cái đùi nhưng tớ ăn không nổi nữa rồi, cậu ăn giúp tớ được không?”

Âu Dương Lộ nhìn sang với vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu trong sự cảm động đến rơi nước mắt: “Được! Được chứ! Cảm ơn cậu nhé!”

“Ôi trời, Yên Lam tốt bụng thật đấy.” Trần Sảng Nhi vừa chống cằm vừa nhìn cô: “Kiểu con gái này hiếm thấy lắm.”

“Sao lại hiếm thấy? Tớ cũng rất dịu dàng cơ mà.” Ngô Ca đột nhiên phun ra một câu.

Nhưng Âu Dương Lộ lại nghe không lọt tai chút nào: “Cậu cút xéo cho tớ nhờ!”

Cảnh tượng trước mắt buồn cười đến nỗi Thiện Yên Lam không khỏi nhoẻn môi cười, vừa cười vừa nhìn các cô gái đùa giỡn.

Cô khá thích cảm giác trong khoảng thời gian yên tĩnh và hòa hợp này. Bầu không khí hòa thuận ở trường học cùng những người bạn của chính mình.

Ăn tối xong, bọn họ muốn ra ngoài để mua kem. Tuy nhiên, Thiện Yên Lam lại là người thể hàn nên không ăn kem được, thế là cô bèn nói mình sẽ quay về phòng học trước để nghỉ ngơi.

Sau khi mỗi người đi một ngả, Thiện Yên Lam đi về phía lớp học một mình. Bây giờ, cô mới bình tĩnh để quan sát khung cảnh trường học.

Quả không hổ là một ngôi trường được xây dựng bằng tiền, nơi nào cũng được trang hoàng hết sức đẹp đẽ. Cô có thể nhìn ra số tiền cực khủng chỉ để mời kiến trúc sư đặc biệt thiết kế nơi này. Ngay cả cây cối cũng được cắt tỉa chỉn chu vô cùng, những vườn hoa khác biệt đều có kiểu dáng khác nhau. Bởi kìm lòng không đậu nên Thiện Yên Lam đã tiến lại gần để ngắm nghía. Vừa ngửi thấy mùi thơm của cây cỏ, cô đã nở nụ cười tươi tắn với tâm trạng rất hân hoan.

Cách đó không xa chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, xen lẫn tiếng người nói chuyện. Thiện Yên Lam vốn tưởng rằng đó là những người đang tản bộ trong giờ nghỉ trưa. Cô vừa định bước vào lớp thì đột nhiên dừng lại vì tiếng nói phía sau lưng.

“Lần trước thì chạy trốn như chó vậy, sao lần này mày lại chủ động tới trước mặt bọn tao thế?”

Thiện Yên Lam không thích nghe lén nhưng những lời lẽ xúc phạm người khác như vậy khiến cô chẳng thể nào tiến thêm một bước.

“Ha ha ha! Trên người mày có mùi gì thế? Sao lại hôi thối vậy hả?”

Dù không muốn thừa nhận đến đâu, Thiện Yên Lam cũng hiểu ngay tức khắc khi câu này vừa được thốt ra.

Bắt nạt.

Là chuyện mà cô khinh thường và chán ghét nhất.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc