Trong lớp chẳng có ai lên tiếng cả. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào học sinh mới chuyển trường và những cô gái nổi tiếng nhất kia.
Sắc mặt của Thiện Yên Lam cực kỳ bình tĩnh. Cô mỉm cười với bọn họ: “Xin chào.”
Liêu Lị Sa nhếch môi, có lẽ rất hài lòng với sự biết điều của cô. Cô ta nhấc tay để vén tóc ra sau: “Bọn tôi định đến một tiệm ăn vặt mới mở sau giờ học. Cậu đi cùng nhé?”
Câu này không hề có ý hỏi dò ý kiến của Thiện Yên Lam nên cô đã im lặng trong thoáng chốc. Nữ sinh ở bên trái Liêu Lị Sa bèn giải vây bằng cách dùng đầu ngón tay chạm nhẹ bả vai của cô ta, vừa cười vừa nói: “Đừng bá đạo như vậy chứ. Cậu phải hỏi ý kiến của người ta trước đã.”
Một cô gái khác cũng cười cười: “Ngại quá. Lị Sa là người khá táo bạo. Chúng tôi chỉ có ý tốt nên muốn thân thiết với cậu thôi.”
Lúc họ nói đến đây, Thiện Yên Lam mới gật đầu đáp lại: “Tôi hiểu rồi. Sau giờ tan học, tôi sẽ đi cùng.”
“Cậu nhìn xem. Cũng đâu phải là người ta không đồng ý. Có gì khác nhau đâu nào.” Liêu Lị Sa vừa hừ lạnh vừa hất tay cô gái kia ra, sau đó mỉm cười với Thiện Yên Lam rồi tiếp lời: “Vậy hẹn gặp lại sau giờ học.”
Bọn họ xuất hiện đột ngột và rời đi cũng rất ung dung. Dường như các bạn cùng lớp đã nhường đường cho họ theo bản năng.
Đợi bọn họ đi rồi, Ngô Ca và Âu Dương Lộ mới sán lại gần cô.
“Ôi mẹ ơi! Trước đó tớ đã tưởng tượng tới cảnh tượng này rồi, ai ngờ nó lại xảy ra nhanh đến vậy.”
Ngô Ca cũng cảm thán: “Thành thật mà nói, lúc Yên Lam ở cạnh bọn họ trông cũng đẹp mắt lắm, nhưng vẫn hơi lạc quẻ nhỉ.”
“Tớ cũng cảm thấy đám Hồ ly tinh đó y hệt mấy ả du côn vậy. Nếu dùng cách gọi này cho Yên Lam thì lạ lùng lắm luôn á.” Âu Dương Lộ hùa theo: “Sau này Yên Lam sẽ không trở thành một Hồ ly tinh đâu nhỉ? Cậu đừng như vậy mà.”
Thiện Yên Lam không kìm được nên đã bật cười: “Cậu làm gì thế? Đừng gọi tớ như vậy nữa.”
“Không phải sao? Nếu cậu chơi thân với bọn họ thì chẳng phải cậu cũng sẽ trở thành một Hồ ly tinh à.”
Thiện Yên Lam vừa cười vừa đuổi hai cô bạn đi, sau đó lặng lẽ ngồi vào chỗ để đợi giáo viên vào lớp.
Thực ra ngay từ đầu, ba người này đã cho cô một loại cảm giác không tốt cho lắm.
Thiện Yên Lam hiếm khi có cảm nhận tiêu cực về người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng từ chỗ Ngô Ca, cô đã biết danh tiếng trong trường của nhóm người này rất cực đoan. Những người tốt thì được ngưỡng mộ vô cùng, còn những kẻ xấu thì bị chán ghét tột độ. Vậy nên Thiện Yên Lam cũng đã hiểu đại khái sự tồn tại của bọn họ là kiểu nào rồi. Họ chỉ là một nhóm thiếu niên thiếu nữ tụ tập với nhau vì sự hư vinh lẫn nhiệt huyết nào đó, để rồi ỷ vào gia cảnh của mình để hoành hành một cách ngang ngược.
Đây không phải là điều Thiện Yên Lam coi trọng, cũng chẳng phải là những người mà cô muốn tiếp cận.
Sự phách lối này chỉ khiến Thiện Yên Lam cảm thấy phiền toái mà thôi.
Chẳng mấy chốc đã tới lúc tan trường. Bạn bè hơi lo lắng về Thiện Yên Lam nên muốn đi cùng cô. Thiện Yên Lam bèn đồng ý, thu dọn cặp sách rồi rời khỏi lớp học.
Thiện Yên Lam chẳng cố tình tìm kiếm những người kia, vì nếu không gặp nhau thì cô cũng có lý do để về thẳng nhà. Nhưng không ngờ bọn họ lại trực tiếp đợi cô ở cổng trường. Thiện Yên Lam đã trông thấy họ từ xa rồi. Ngoài ba cô gái kia, lần này cô còn bắt gặp vài ba người khác nữa.
“Hạn hán lời luôn rồi. Mỗi lần đám Liêu Lị Sa ra ngoài thì mấy nữ sinh kia đều có mặt.” Ngô Ca khẽ phàn nàn.
Thiện Yên Lam bèn vỗ nhẹ vào tay cô ấy: “Tớ qua đó đây. Các cậu về nhà hãy chú ý an toàn nhé.”
“Được rồi. Cậu mới là người cần chú ý an toàn.” Ngô Ca với Âu Dương Lộ vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Thiện Yên Lam bước chầm chậm về phía Liêu Lị Sa. Dường như nghe thấy tiếng bước chân nên cô ta chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, sau đó xoay xoay điện thoại với vẻ cực kỳ chán nản: “Lớp 11 còn bận rộn hơn cả lớp 12 à?”
*Tuy hơn kém nhau một tuổi nhưng giữa họ không câu nệ xưng chị gọi em nên team dịch để xưng hô ngang hàng.
“Ngại quá! Tôi phải mất một chút thời gian để thu dọn cặp sách của mình.” Cô áng chừng cặp sách trên tay.
Liêu Lị Sa liếc nhìn thoáng qua rồi kéo tay cô ra ngoài: “Đi thôi.”
Mấy người phía sau nói chuyện rôm rả, chẳng biết đang nói gì, hơn nữa họ cũng không có ý định nhập hội với hai người trước mặt. Thiện Yên Lam bèn thôi nhìn họ, sau đó vừa cười cười vừa trò chuyện với Liêu Lị Sa.
Tiệm ăn vặt cách trường học không xa, chỉ đi vài bước là tới nơi. Mấy nữ sinh vừa nổi tiếng vừa xinh đẹp bước vào trong, thu hút sự chú ý của vô số người.
Hình như bọn họ vô cùng quen thuộc với cửa hàng này, vừa ngồi xuống đã gọi món tráng miệng yêu thích của mình. Thiện Yên Lam cũng tùy ý gọi một ly trà sữa, sau đó ngồi bên cạnh và lẳng lặng lắng nghe bọn họ tán gẫu.
“Các cậu có đi xem trận đấu bóng rổ của Lý Ngũ Kỳ không?”
“Khi nào thế? Còn có những ai nữa vậy?”
“Không biết. Cậu ấy đã nói lâu lắm rồi nhưng chúng ta vẫn chưa cho người ta câu trả lời chính xác đâu đấy.”
Cô gái tóc ngắn bèn chớp chớp hàng mi dài, nhìn về phía Liêu Lị Sa rồi trêu chọc: “Phải xem câu trả lời chính xác của Lị Sa đã.”
“Ha ha ha, cậu thẳng thắn quá đi.” Một cô gái khác che miệng cười cười: “Lị Sa à, cậu nói thử xem?”
“Cậu ấy không có hứng thú với Lý Ngũ Kỳ đâu. Cũng đâu phải là các cậu không biết chuyện này.” Người lên tiếng chính là cô gái ở bên trái Liêu Lị Sa trong số ba người lúc chiều.
“Ái chà, Khinh Khinh à, ai mà chẳng biết cậu có hứng thú với Lý Ngũ Kỳ kia chứ?” Người tiếp lời là nữ sinh bên phải. Cô ta nở nụ cười rạng rỡ: “Cậu sợ Lị Sa cướp mất người cậu thích hả?”
“Này, Trương Kỳ Nhã.” Sắc mặt của Liễu Khinh Khinh lập tức tối sầm lại: “Ở đây vẫn còn người khác nữa đấy. Cậu không giữ thể diện cho tôi như vậy à?”
Liêu Lị Sa đã im lặng rất lâu, lúc này mới lên tiếng: “Cái gì mà ‘người khác’ chứ? Từ giờ trở đi chúng ta sẽ chơi chung với nhau mà.”
Lời này vừa thốt lên, sắc mặt của mấy cô gái đều thay đổi. Ánh mắt của bọn họ đều liếc nhìn Thiện Yên Lam như có như không, muốn nói lại thôi.
Dường như Liêu Lị Sa không hề nhận ra sự kỳ lạ của những người khác. Trái lại, cô ta chỉ mỉm cười rồi hỏi Thiện Yên Lam: “Đúng là chúng ta đã quyết định trở thành bạn tốt của nhau rồi mà, cậu nói xem có đúng không?”
Thiện Yên Lam uống một ngụm trà sữa, đôi mắt cong cong đượm ý cười: “Đúng vậy.”
Liêu Lị Sa cười khúc khích rồi kéo Thiện Yên Lam lại gần để chụp ảnh tự sướиɠ: “Nào, hãy lưu lại một chút về ngày đầu tiên chúng ta trở thành bạn bè đi.”
Liêu Lị Sa nghịch điện thoại di động: “Tôi muốn đăng lên mạng, cậu không ngại chứ?”
“Ừ, tùy cậu.”
Cô bình tĩnh nhìn thoáng qua những người đang ngồi ở đây, nụ cười ôn hòa trên môi không hề thay đổi.
Mối quan hệ của nhóm người này thật lạ lùng.
Liêu Lị Sa, Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã chắc chắn là mối quan hệ ngang hàng nhau. Còn hai cô gái còn lại, bọn họ chưa từng mở lời một lần nào trong lúc ba cô gái kia nói chuyện.
Thiện Yên Lam hoàn toàn không muốn tìm hiểu tại sao lại có mối quan hệ như thế này, hay vì sao lại có kiểu nhóm quái lạ như vậy. Cô cũng chẳng muốn dính líu vào đó. Cô thuộc kiểu tính cách không thích gây chuyện nên hết thảy đều thuận theo tự nhiên.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của mình, việc cô đi cạnh bọn họ cũng chẳng phải là điều quá khó chịu.
Bởi vì Thiện Yên Lam có thể tưởng tượng được rằng: Nếu bản thân cứ thẳng thừng từ chối thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào.