Môi trường ổn áp hơn tưởng tượng khiến tâm trạng của Thiện Yên Lam cũng rất tốt. Buổi trưa, Ngô Ca và Âu Dương Lộ rủ cô tới căn tin ăn cơm. Thiện Yên Lam bèn thu dọn bàn học rồi đứng dậy đi cùng họ.
Vì cô vẫn chưa có thẻ học sinh nên chỉ có thể để Ngô Ca trả tiền cho mình trước. Ba người bọn họ tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Chưa đầy mấy phút sau, Trần Sảng Nhi đã bưng khay bước tới: “Trưa hôm nay đông người thật đấy. Tớ phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt mình.”
Thấy Trần Sảng Nhi đổ mồ hôi nhễ nhại, Thiện Yên Lam bèn rút một tờ giấy đưa cho cô ấy.
“Cảm ơn cậu nhé. Cậu chu đáo quá.” Trần Sảng Nhi nở nụ cười ngọt ngào.
Ngô Ca chợt sáp lại gần với vẻ bí ẩn rồi hỏi khẽ: “Các cậu không biết à? Trưa hôm nay bọn họ ăn cơm ở căn tin nên mới có nhiều người như vậy đấy.”
“Thật hay giả thế? Ở đâu?” Âu Dương Lộ và Trần Sảng Nhi quan sát xung quanh, bởi vì có quá nhiều người nên bọn họ vẫn chưa thể trông thấy bóng dáng người mà mình muốn tìm.
“Tớ cũng chỉ nghe nói vậy thôi. Trước khi gặp được người ta thì hết thảy đều chỉ là tin vịt.” Ngô Ca nhún vai.
Thấy bọn họ lập tức thay đổi sau khi nghe tin tức này, Thiện Yên Lam bèn chống cằm, vừa cười vừa hỏi với vẻ khá thích thú: “Là ai vậy?”
Ngô Ca vỗ đầu mình: “Đều tại tớ. Chuyện trọng đại như vậy mà lại không nói cho cậu biết.”
“Uầy, sáng nay tớ đã định kể rồi đó. Nhưng giáo viên lại đột nhiên bước vào lớp, cắt ngang mạch suy nghĩ của tớ nên tớ mới quên béng đi mất.” Âu Dương Lộ tiến lại gần.
“Vậy để tớ kể cho.” Ngô Ca hắng giọng: “Cậu đừng tưởng trường chúng ta là trường trung học trọng điểm của thành phố thôi nhé. Thực ra các cậu cũng biết rồi đấy, đây là trường tư thục. Tuy nhiên, chỉ cần đạt thành tích tốt thì ai cũng có thể vào được. Những người giàu có nhưng thành tích thậm tệ thì vẫn không vào trường mình được đâu. Tớ cũng chẳng rõ nữa. Rõ ràng đây là trường tư thục nhưng lại hơn cả trường công lập…”
“Này, cậu lạc đề rồi đấy.”
“Được rồi, quay lại chủ đề chính nào. Những người mà bọn mình đang nhắc tới chính là những nhân vật vừa học giỏi vừa giàu có.” Ngô Ca tiếp tục lên tiếng: “Họ là một nhóm thường xuyên tụ tập với nhau. Tổng cộng chỉ có vài người thôi, nhưng họ đều là những học sinh đứng đầu toàn trường đấy nhé, bất kể là gia cảnh hay thành tích. Còn yếu tố quan trọng nhất nữa chứ: Khuôn mặt!”
“Chuẩn không cần chỉnh luôn!” Âu Dương Lộ cũng hào hứng tham gia: “Trước đây lớp chúng ta cũng có một nữ sinh thuộc nhóm bọn họ. Tuy nhiên sau đó, cô ta lại vì một nam sinh mà rời khỏi nhóm, lại còn chuyển sang trường khác nữa chứ. Nói thật nhé, nếu chỉ ngắm từ xa thì những người đó đẹp mê ly luôn, nhưng tốt hơn hết là đừng nên tiếp xúc với bọn họ.”
Nhóm? Gia cảnh, khuôn mặt?
Thiện Yên Lam im lặng lắng nghe, không khỏi nhướng mày: “Tại sao thế?”
“Cậu còn nhớ vụ Hồ ly tinh không?” Âu Dương Lộ hỏi lại.
“Nhớ chứ.” Cô gật đầu.
“Những Hồ ly tinh đó chính là thành viên của nhóm kia. Người nào cũng có ngoại hình xinh đẹp cả, nhưng thủ đoạn của bọn họ cũng tàn nhẫn lắm luôn. Chỉ cần chọc phải bọn họ thì cứ xác định là không sống yên ổn nổi đâu.”
Thiện Yên Lam chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, bởi trong trường học thì bọn họ có thể gây ra náo loạn gì cơ chứ: “Có câu chuyện tiền lệ nào không?”
Lúc này, Ngô Ca mới sán lại gần với vẻ thần bí: “Nhiều lắm luôn á. Chẳng phải lúc nãy bọn mình vừa kể là có một nữ sinh trong lớp chúng ta đã chuyển trường sao? Cô ta đã theo đuổi theo một nam sinh trong nhóm bọn họ một cách lộ liễu luôn, song lại bị đám nữ sinh kia bắt nạt khủng khiếp. Mấy cô gái kia cũng bị bệnh thần kinh cả rồi. Chẳng phải chỉ là thích một người thôi sao? Thế mà cuối cùng, bọn họ lại gần như hủy hoại cuộc đời của một cô gái luôn.”
“Nhà trường cứ mặc kệ vậy ư?”
“Trường học được đám người này tài trợ mà. Cậu nói thử xem?”
Lúc này, Trần Sảng Nhi bèn gõ vào bát của mình: “Được rồi, cẩn thận kẻo người khác nghe thấy đấy. Các cậu ăn cơm đi.”
Sự hăng hái của họ giảm xuống ngay tức khắc. Bọn họ bèn lùa cơm của mình.
Thiện Yên Lam chỉ cảm thấy nhóm người này khá hài hước, hơn nữa lắng nghe chuyện cũ của người khác cũng có phần thú vị, bởi nghe xong thì cứ cho qua thôi. Cô vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại vì không có mối quan hệ rắc rối hay phức tạp nào, cũng chẳng có bài vở khó mà bắt kịp tiến độ. Mọi thứ đều thoải mái hơn mong đợi.
Nhưng từ lúc bước vào căn tin, Thiện Yên Lam đã không thể làm ngơ những ánh nhìn xung quanh mình, đến tận khi cô rời khỏi nhà ăn cũng không hề biến mất. Trần Sảng Nhi ở bên cạnh bèn trêu đùa: “Mọi người đều nói cậu rất xinh đẹp và nghĩ cậu là thành viên mới của nhóm kia á.”
Lúc nãy bọn họ cứ liên tục nhắc tới nhóm nọ, Thiện Yên Lam chỉ nghe đại khái nên cũng không hiểu cho lắm, vậy nên cô chỉ cười trừ mà thôi.
Lớp học buổi chiều chính thức bắt đầu. Tuy chưa từng có thói quen ngủ trưa nhưng năng lượng buổi chiều của Thiện Yên Lam vẫn không được tốt cho lắm. Suốt cả buổi học, tinh thần của cô đều uể oải, vất vả lắm mới học xong tiết đầu tiên. Thiện Yên Lam định nằm sấp trên bàn để chợp mắt một lúc.
“Này, cậu nhìn xem, có phải cậu ấy không?”
Cơ thể của Thiện Yên Lam hơi khựng lại. Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng câu này không nhắm tới mình đâu. Nhưng những ánh mắt nóng rực kia khiến cô không thể nào tự lừa dối mình được. Thế là Thiện Yên Lam bèn ngước nhìn ra ngoài phòng học với vẻ thản nhiên. Khung cửa sổ kia đã chật ních người, chủ yếu là con trai. Bọn họ đều đang nhìn cô một cách trắng trợn.
Thành thật mà nói, Thiện Yên Lam không hề thích những ánh mắt có thể ảnh hưởng người khác như thế này. Nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể nằm nhoài ra bàn và giả vờ như không thấy gì cả.
Một tiếng xoèn xoẹt chợt vang lên. Trần Sảng Nhi kéo rèm lại, che khuất tầm mắt của mọi người bên ngoài, sau đó ngồi vào chiếc bàn trước mặt Thiện Yên Lam rồi thở dài: “Thật là vất vả cho cậu. Nhưng cậu đừng để tâm làm gì. Những cô gái trong nhóm kia cũng từng cậy thế như thế này khi còn là học sinh lớp mười đấy. Đám nam sinh trong trường bọn mình cứ như chưa từng nhìn thấy gái đẹp vậy. Khoa trương quá đi mất.”
Thiện Yên Lam nằm sấp trên bàn một cách biếng nhác, vừa ngẩng đầu vừa cười với Trần Sảng Nhi: “Cảm ơn lớp trưởng.”
“Chỉ có điều, có lẽ những ngày sắp tới cậu sẽ còn mệt mỏi hơn nữa đấy.” Cô ấy nghiêng đầu để đánh giá khuôn mặt của Thiện Yên Lam: “Dù ở đâu thì mỹ nhân cũng sẽ thu hút sự chú ý mà. Trường chúng ta cũng y hệt thế thôi. Vậy nên cậu có thể sẽ sớm nổi tiếng đó.”
Thiện Yên Lam chỉ mỉm cười và chớp mắt, không quan tâm cho lắm.
Cô đoán ngày này sẽ đến nhưng không ngờ nó lại tới sớm như vậy. Ngay ngày thứ hai sau khi Thiện Yên Lam chuyển trường, hầu như toàn trường đều biết có một nữ sinh xinh đẹp mới chuyển trường vào lớp 11/1, lại còn là học sinh đứng đầu toàn khối ở trường trung học cũ.
Trong một ngôi trường mà tất cả học sinh đều có thành tích ưu tú như thế này, bọn họ càng hứng thú với việc hóng hớt ngoài chuyện học hành hơn. Dần dà, chẳng biết ai đã đào ra chuyện: Thiện Yên Lam đã đến trường bằng một chiếc ô tô sang trọng vào ngày đầu tiên. Một số người còn phỏng đoán rằng: Liệu cô có thể làm thành viên mới của nhóm kia hay không.
Đương nhiên những chuyện này là do Ngô Ca và Âu Dương Lộ kể lại cho cô biết. Tuy nhiên, Thiện Yên Lam cũng chẳng quan tâm cho lắm, bởi cô đã từng trải qua một lần ở ngôi trường trước đó rồi. Thiện Yên Lam từng bị bạn bè bàn tán linh tinh, đủ loại tin đồn kỳ quái đều đổ ập xuống người cô. Lúc đầu Thiện Yên Lam vẫn còn để bụng, đồng thời cảm thấy mình sẽ bị chúng ảnh hưởng. Nhưng sau đó, Thiện Yên Lam đã nhận ra rằng: Những nhân tố bên ngoài không thể nào thay đổi được, do đó cô sẽ kiềm chế bản thân để mình không phải bận tâm nữa.
Buổi chiều, sau khi hết tiết thể dục và trở về lớp, Thiện Yên Lam bèn thay đồng phục, ngồi vào chỗ để tán gẫu với bạn bè. Lớp học đột nhiên im phăng phắc. Chẳng mấy chốc, một vài người chợt đứng trước bàn cô.
Vào khoảnh khắc trông thấy bọn họ, Thiện Yên Lam bỗng dưng đoán được rằng: Họ chính là những Hồ ly tinh mà Âu Dương Lộ đã nhắc tới.
Ba cô gái đều có lối trang điểm tinh tế, ngũ quan của từng người cũng đẹp đẽ theo cách riêng biệt. Đồng phục vừa vặn, tôn lên vóc dáng xinh đẹp. Nếu phải nói tại sao bọn họ lại nổi tiếng ở trường học như thế này thì ngoài gia cảnh lẫn khuôn mặt, bọn họ còn vô thức toát lên khí chất mạnh mẽ.
Quả thực khi nghe cái tên này, cô đã cảm thấy rất buồn cười rồi, còn là kiểu buồn cười không được lịch sự nữa. Thiện Yên Lam đã từng hỏi Âu Dương Lộ rằng người nào đã chọn cái tên này. Cô ấy bèn đáp, chính đối phương đã chọn cái tên độc nhất vô nhị này.
“Chào.” Đôi môi đỏ mọng của nữ sinh đứng đầu cong lên, nhìn Thiện Yên Lam chằm chằm: “Tôi là Liêu Lị Sa, chúng ta kết bạn nhé?”