Vài tia nắng xuyên qua cửa xe rồi chiếu vào khuôn mặt trắng nõn đến độ gần như trong suốt của cô gái. Đuôi mắt của cô vểnh lên, lông mi vừa mảnh vừa dài. Một tay cô chống cằm, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh lao vun vút bên ngoài cửa sổ.
Chiếc xe chầm chậm dừng ở cổng trường: “Yên Lam, tới nơi rồi.”
Nghe vậy, con ngươi của cô co lại. Yên Lam nghiêng người về phía trước, mỉm cười với người phụ nữ đang ngồi trên ghế lái: “Vậy con đi đây ạ. Tạm biệt mẹ.”
“Thật sự không cần mẹ đi cùng con hả?” Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn cô gái với vẻ lo lắng: “Đây là lần đầu tiên con đến một nơi xa lạ, mẹ sợ con chưa quen.”
“Dù sao cũng phải có giai đoạn chuyển tiếp mà mẹ, không sao đâu ạ.” Cô hôn lên mặt người phụ nữ kia: “Con đi đây ạ. Yêu mẹ.”
Sau khi xuống xe, Yên Lam nhìn theo chiếc xe rời đi rồi mới xoay người bước vào cổng trường.
Có một giáo viên đang đợi cô ở cửa. Vừa thấy cô bước vào, đối phương đã nở nụ cười chào đón: “Em là học sinh Thiện Yên Lam, đúng không?”
“Em chào cô ạ.”
Rõ ràng dáng vẻ ngoan ngoãn của cô đã làm hài lòng nữ giáo viên này nên giọng điệu của đối phương cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Em cứ gọi cô là cô Ngô nhé. Cô là giáo viên chủ nhiệm của em. Trước mắt em cứ đi theo cô, cô sẽ giải thích ngắn gọn một vài vấn đề cho em.”
Thiện Yên Lam đi theo cô Ngô. Ánh nắng mặt trời gay gắt, chiếu vào người cô rất chói mắt. Bởi vì vẫn chưa thực sự bước vào mùa đông nên bọn họ đều mặc áo khoác mỏng. Khi được mặc trên người Thiện Yên Lam, chiếc váy ngắn cùng với huy hiệu màu xanh thẫm của trường chợt toát lên một vẻ dịu dàng khác biệt.
Khi hai người đến văn phòng, có một học sinh đã đợi sẵn ở đó rồi.
Thấy bọn họ tiến vào, nữ sinh kia vội vàng đứng dậy.
“Đây là lớp trưởng của lớp chúng ta. Sau này có vấn đề gì, em cứ việc hỏi em ấy. Thành tích chung của lớp chúng ta khá tốt trong khối. Đương nhiên là em hoàn toàn không có vấn đề gì cả.” Cô Ngô vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn về phía lớp trưởng lẫn Thiện Yên Lam với ý cười uyển chuyển: “Em là học sinh đứng đầu toàn khối ở trường cũ mà. Thật là vinh hạnh khi em có thể chuyển tới lớp chúng ta.”
Thiện Yên Lam mỉm cười: “Cảm ơn cô ạ.”
“Được rồi. Thực ra cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Em và lớp trưởng hãy làm quen với nhau đi, có vấn đề gì thì cứ hỏi em ấy, nếu sau đó vẫn còn thắc mắc thì hãy hỏi cô nhé.”
Thiện Yên Lam gật đầu: “Vâng, em biết rồi ạ.”
Lớp trưởng đẩy kính mắt: “Cô ơi, bọn em về lớp trước đây ạ.”
Vừa rời khỏi văn phòng, lớp trưởng đã nở nụ cười tươi tắn rồi chủ động lên tiếng: “Tớ tên là Trần Sảng Nhi. Cậu tên gì thế?”
“Tớ tên là Thiện Yên Lam.” Cô mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên tớ đến đây. Cảm ơn cậu đã dẫn tớ đi tham quan nhé.”
“Ha ha ha, chúng ta đều là bạn bè mà, cậu không cần khách sáo như vậy đâu.” Dường như Trần Sảng Nhi rất hiểu cảm giác của Thiện Yên Lam, vậy nên cô ấy luôn nở nụ cười suốt quãng đường dẫn cô trở về lớp học: “Cậu đừng hồi hộp nhé. Các bạn trong lớp mình tốt lắm, chỉ hơi căng thẳng trong chuyện học hành thôi. Nhưng cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả. Tớ nghe nói cậu là học sinh đứng đầu toàn khối nên có lẽ cậu sẽ có nhiều ưu thế thôi.”
Thiện Yên Lam gật đầu, vừa nhìn đối phương vừa cười rộ lên: “Ừ, vậy thì tớ phải nhanh chóng bắt kịp các cậu mới được.”
Họ đẩy cửa phòng học ra. Lớp học vốn ồn ào chợt im lặng trong chốc lát. Tuy nhiên, sau khi trông thấy người bước vào là Trần Sảng Nhi, bọn họ lại bắt đầu ầm ĩ. Cho đến khi có người đầu tiên phát hiện bóng dáng của Thiện Yên Lam, mọi ánh mắt mới dần dần đổ dồn về phía cô gái xinh đẹp mà họ không hề quen biết này.
“Tớ giới thiệu một chút nhé, đây là bạn mới của chúng ta.” Trần Sảng Nhi đứng trên bục giảng rồi cất lời.
Thiện Yên Lam mỉm cười, hơi nghiêng người về phía các bạn cùng lớp: “Xin chào các bạn, tớ tên là Thiện Yên Lam.”
Phòng học im lặng lại trở nên nhốn nháo bởi một tiếng cảm thán nào đó.
“Này, này, này, đừng hù dọa người ta chứ.” Trần Sảng Nhi tỏ vẻ bĩnh tĩnh, trừng mắt mấy lần với đám nam sinh đang huyên náo, sau đó chỉ tay vào một chỗ trống bên cạnh cửa sổ: “Cậu cứ ngồi ở đó đi, vừa khéo không có ai cả.”
Thiện Yên Lam bước tới đó rồi ngồi xuống dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đồng thời nở nụ cười tự nhiên với các bạn cùng lớp. Chẳng mấy chốc, một vài chàng trai đã chen đến gần cô: “Chào cậu, chúng ta kết bạn trên WeChat được chứ?”
“Lưu Hoành Sinh, cậu đừng làm cái kiểu vừa bắt đầu đã lưu manh như vậy được không?”
Sau khi bọn họ có vẻ yên lặng trở lại, Thiện Yên Lam mới mỉm cười: “Các cậu có nhóm chat của lớp không? Có thể thêm tớ vào nhóm được không?”
“Được, được, tất nhiên là được rồi.”
Thế là bọn họ đã thành công lấy được tài khoản WeChat của Thiện Yên Lam, đồng thời thêm cô vào nhóm chat.
Sau đó, không chỉ nam sinh mà các cô gái cũng vây quanh Thiện Yên Lam, tò mò hỏi thăm về trường cũ của cô lẫn lý do chuyển trường, để rồi bất giác trở nên thân thiết với nhau.
Đúng như Trần Sảng Nhi đã nói, lớp học này thực sự rất dễ hòa nhập.
“Vì công việc của ba mẹ tớ nên nhà tớ cần sống ở thành phố này, do đó tớ cũng chuyển đến đây để sống cùng họ.” Cô kiên nhẫn giải thích.
“Vậy à! Thế cậu có cảm thấy khó chịu lắm không? Vì cậu phải xa bạn bè các kiểu ấy mà.”
Thiện Yên Lam nở nụ cười dịu dàng: “Chỉ hơi buồn thôi. Nhưng tớ cũng rất vui khi có thể kết giao với bạn mới ở đây.”
Chẳng biết tự khi nào, các cô gái đã lấy ghế rồi tụ tập cùng một chỗ, liến thoắng trò chuyện.
“Tớ thấy cậu xinh đẹp lắm.” Ngô Ca vừa chống tay vào đầu vừa ngắm Thiện Yên Lam chòng chọc: “Ngay từ khoảnh khắc cậu bước vào lớp, tớ đã nghĩ làn da của cậu thật mịn màng. Nghe nói thành tích của cậu cũng xuất sắc lắm nhỉ? Thế chẳng phải là một người hoàn hảo sao?”
Âu Dương Lộ cũng gật đầu để hùa theo một cách phấn khích: “Đúng nhỉ! Lúc nãy tớ vừa nói với cậu rồi mà. Hơn nữa giọng nói của cậu ấy cũng rất êm tai nữa.”
Nghe bọn họ cứ khen ngợi mình hết lần này đến lần khác, Thiện Yên Lam cảm thấy không đỡ nổi: “Đâu có khoa trương như vậy đâu.”
“Sao lại không chứ! Cậu đẹp thật mà.” Âu Dương Lộ trực tiếp nâng mặt của Thiện Yên Lam lên rồi nhìn trái ngó phải: “Cậu đẹp hơn đám Hồ ly tinh trong trường chúng ta luôn á.”
“Hồ ly tinh?”
“Chính là mấy...”
Âu Dương Lộ đang nói nửa chừng thì bỗng bị cô Ngô vào lớp cắt ngang: “Chuông reo rồi, các em còn làm gì đấy hả!”
Âu Dương Lộ đành tặc lưỡi rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Thấy lớp học cuối cùng cũng bắt đầu, Thiện Yên Lam bèn yên phận ngồi vào vị trí rồi lấy sách vở ra.
Ngôi trường mà cô chuyển đến có tên là trường THPT Sơn Thanh, xếp hạng nhất hạng nhì trong số những trường trung học trọng điểm của thành phố A. Thành tích của Thiện Yên Lam rất giỏi nên cô gần như được nhận vào trường ngay chứ không cần lo lắng. Vì con gái sắp lên lớp mười hai nên ba mẹ cô hơi lo rằng Thiện Yên Lam sẽ không thể nhanh chóng thích nghi với môi trường. Tuy nhiên, đây chẳng phải là trở ngại đối với cô, bởi chuyện học hành đều na ná cả thôi, không đến nỗi cản trở cô được.
Nếu họ lo lắng về mối quan hệ giữa người với người thì có vẻ chuyện này không cần thiết, bởi cô thực sự không quan tâm cho lắm. Thiện Yên Lam chỉ muốn đỗ vào một trường đại học lý tưởng thôi.
Quả nhiên chuyện học hành đều là những vấn đề gần giống nhau. Không khí học tập của lớp này cũng rất tốt, bởi vừa vào giờ học, cả lớp đều bắt đầu tập trung ngay tắp lự.