Vừa dứt lời, mấy người còn lại đều nhất trí quay sang nhìn Thiện Yên Lam.
Thảo nào cô lại thấy giọng của Tống Túc nghe hơi quen, hóa ra giọng nam mà chiều nay cô tình cờ nghe thấy là anh.
Thiện Yên Lam mỉm cười: “Vậy ư? Tôi không có ấn tượng.”
“Các cậu từng gặp nhau rồi à?” Liêu Lị Sa nhìn về phía Tống Túc.
Lúc này đồ ăn mà họ gọi đã được bê lên, Tống Túc tránh nặng tìm nhẹ: “Đi ngang qua mà thôi.”
Rõ là Liêu Lị Sa không tin, cô ta đang định hỏi tiếp thì Lý Ngũ Kỳ lên tiếng gọi cô ta: “Lị Sa, cậu muốn ăn gì? Để tôi gắp cho cậu nhé?”
Liêu Lị Sa hừ lạnh, cầm lấy đôi đũa.
Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã không hé răng, chỉ có Chung Việt cười đùa với Tống Túc: “Sao tự dưng cậu lại đến trường thế?”
“Muốn tới thì tới thôi.” Anh ung dung đáp.
“Tới lúc sắp tan học, cậu căn giờ chuẩn quá.”
Tống Túc hừ cười, uống một ngụm nước đá: “Thế mới kịp giờ ăn cơm của mấy cậu chứ.”
“Cậu còn sợ không có cơm ăn à?” Chung Việt ngồi đối diện Tống Túc, cướp lấy miếng bánh gạo trên đũa anh: “Phạt vì đến muộn.”
Tống Túc không bực mà cười mỉm: “Bữa này tôi mời, được không?”
“Được chứ, có người mời thì tất nhiên là được rồi.”
Tống Túc thong thả dời mắt, liếc nhìn Thiện Yên Lam đang yên lặng ăn cơm, ung dung nói: “Các cậu chơi với học sinh lớp 11 từ bao giờ thế?”
Trong cả nhóm người, chỉ có đồng phục của Thiện Yên Lam là màu xanh đen, đồng phục của những người khác đều là màu xanh lục đậm.
“Hỏi Lị Sa ấy.” Trương Kỳ Nhã hất cằm chỉ Liêu Lị Sa.
Liêu Lị Sa ngẩng đầu, dựa đầu vào vai Thiện Yên Lam, cười nói: “Ai quy định là không thể chơi với đàn em?”
Đề tài liên quan đến Thiện Yên Lam nhưng cô không mở miệng, vẫn nở nụ cười hoàn hảo, tập trung ăn uống. Hình như Chung Việt rất thích nhìn cô ăn, cứ liên tục gắp thức ăn cho cô. Cô không từ chối được nên đành ăn hết.
“Yên Lam tốt tính lắm.” Chung Việt ngồi bên cạnh Thiện Yên Lam, chống cằm nhìn cô: “Có thêm đàn em như vậy cũng khá tốt mà, không phải sao?”
Tống Túc cười nhạo: “Tôi đã nói gì đâu?”
“Lị Sa hơi nhạy cảm đó nha.” Trương Kỳ Nhã đột ngột xen lời: “Ấy, đúng rồi, Lý Ngũ Kỳ, bao giờ thì trận thi đấu bóng rổ của cậu diễn ra thế?”
Lý Ngũ Kỳ ngẫm nghĩ: “Còn một thời gian nữa. Sao thế? Các cậu muốn đến xem à?”
“Chung Việt cũng đi cùng chứ?” Trương Kỳ Nhã hất cằm chỉ Chung Việt.
Chung Việt lắc đầu: “Tôi không phải thành viên đội bóng rổ, đi xem làm cái gì!”
“Được rồi.” Trương Kỳ Nhã nhún vai, tiếp tục nói: “Lị Sa, thế nào, cậu có đi không?”
“Tôi thế nào cũng được.” Liêu Lị Sa vẫn đang dựa vào người Thiện Yên Lam, giọng nói lười nhác. Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu hỏi Thiện Yên Lam: “Cậu có đi không?”
Bất chợt bị hỏi đến nên Thiện Yên Lam hơi sủng sốt, cô lập tức cười đáp: “Tôi đi được.”
“Được, vậy thì cùng nhau đi xem.”
Nghe lời chắc chắn này, bả vai Lý Ngũ Kỳ thả lỏng.
Liễu Khinh Khinh xen mồm, mỉm cười nhìn Lý Ngũ Kỳ: “Cậu nhớ chăm chỉ tập luyện đấy, đến lúc đó đừng có làm bản thân mất mặt.”
Lý Ngũ Kỳ “hừ” một tiếng: “Cậu tưởng đội trưởng tôi đây là vật trang trí à?”
Trong số mấy người này, chỉ có mình Thiện Yên Lam là ăn cơm như bình thường. Cô lại gắp một miếng bánh gạo lên ăn, tiết thể dục buổi chiều tiêu hao quá nhiều năng lượng, cô đã đói cồn cào ngay từ lúc mới ngồi xuống đây. May mà những người khác hầu như không ăn mấy, gần như tất cả đều chui vào bụng cô.
“Có ngon không?” Giọng Chung Việt vang lên bên tai.
Thiện Yên Lam cười cong mắt: “Ngon phết đó, cậu không ăn à?”
“Tôi nhìn cậu ăn là thấy no rồi.” Khóe môi Chung Việt cong lên, cậu ta nhìn cô không chớp mắt: “Lát nữa bọn tôi đi khu vui chơi, cậu có đi không?”
Thiện Yên Lam lấy điện thoại ra xem giờ, thản nhiên ngẩng đầu, uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi, tôi phải về rồi.”
Chung Việt thất vọng thở dài: “Cậu thực sự ngoan như vậy à?”
Thiện Yên Lam bất đắc dĩ cười: “Tôi vẫn phải nghe lời ba mẹ.”
“Cùng đi đi.” Liêu Lị Sa nghiêng người sang, rút lấy điện thoại của cô: “Để tôi bảo ba mẹ cậu cho.”
Thiện Yên Lam bất đắc dĩ nhìn cô ta, cuối cùng vẫn đồng ý: “Để tôi nói với họ một tiếng.”
Liêu Lị Sa hài lòng cười: “Thế mới đúng chứ.”
Sau đó lại nghiêng đầu, hỏi Tống Túc: “Cậu đi không?”
Thiện Yên Lam nhìn qua, thấy Tống Túc đang chán chường nghịch điện thoại, anh nghe vậy, trả lời mà không buồn ngẩng đầu lên: “Được thôi.”
Sau khi ăn cơm xong, mấy người đi đến khu vui chơi. Dọc con phố này hầu hết đều là các hàng quán ăn uống chơi bời. Bọn họ đi ngang qua mấy khu vui chơi, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng ánh sáng âm u.
Bầu không khí ở nơi này rất giống với sòng bạc trái pháp luật.
Thiện Yên Lam nhàn nhạt nhìn thoáng qua biển hiệu đang định đi vào cùng mấy người kia thì một giọng nói trầm thấp chợt vang lên ở phía sau: “Không tò mò à?”
Cô quay đầu nhìn về phía người nói, thấy Tống Túc đang cụp mắt nhìn cô. Thật ra Thiện Yên Lam không ngờ anh sẽ chủ động nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Đúng là cửa hàng này trông rất kỳ lạ.”
Tống Túc nhìn cô chằm chằm, nghe vậy thì cười thành tiếng, đi lướt qua cô để vào bên trong: “Theo kịp đấy.”
Những người khác đã hứng thú bừng bừng mà nhanh chóng bước vào. Thiện Yên Lam đi vào rồi mới nhìn thấy trang trí ở bên trong, đây là khu vui chơi bình thường, chẳng qua bọn họ đã bao cả cửa hàng, bên ngoài không bật đèn nên nhìn như đã đóng cửa.
Bên trong muốn trò gì có trò đó, Thiện Yên Lam liếc mắt nhìn qua, trước kia cô từng chơi nhưng không thường xuyên, vậy nên cô đã quên cách chơi của rất nhiều trò. Liêu Lị Sa kéo cô tới trước máy nhảy: “Cùng nhau chơi trò này đi.”
Thiện Yên Lam cười gật đầu.
Không biết Liễu Khinh Khinh và Trương Kỳ Nhã đã đi đâu. Lý Ngũ Kỳ thì đi sau Liêu Lị Sa, giúp cô ta cầm xu trò chơi. Thiện Yên Lam thấy Liêu Lị Sa đã chọn xong nhạc bèn đứng lên máy nhảy với cô ta, chuẩn bị sẵn sàng.
Tuy Thiện Yên Lam không hay chơi trò chơi nhưng tốc độ phản ứng của cô khá nhanh. Sau khi quen với bài hát này, điểm số của cô cũng không tệ lắm. Chung Việt đứng bên cạnh cổ vũ cho bọn họ, Lý Ngũ Kỳ cũng nhiệt tình vỗ tay.
Liêu Lị Sa liên tục chọn mấy bài hát liền, cứ như nhảy mãi không mệt. Thể lực của Thiện Yên Lam tương đối tốt, nhảy mấy bài cũng không thấy mệt. Cô dần dần thích thú, điểm số cũng càng ngày càng tốt.
“Cậu lợi hại phết, thường xuyên chơi à?” Chung Việt đưa một tờ giấy cho cô.
Thiện Yên Lam lắc đầu: “Nhà em gái họ tôi có một cái máy, thi thoảng tôi mới chơi thôi.”
Đây là lần đầu tiên Thiện Yên Lam nhắc tới gia đình của mình, Chung Việt hứng thú hỏi: “Cậu còn có cả em họ à?”
“Ừ, là con gái của chú.”
“Vậy cậu là con một sao?”
Cô lại cười lắc đầu: “Tôi có một anh trai và một em trai.”
Chung Việt nhìn như rất kinh ngạc, sau đó cười nói: “Lần đầu nghe cậu nhắc đến đấy.”
“Cậu cũng không hỏi mà.” Giọng Thiện Yên Lam mềm mại như lông chim lướt qua trái tim: “Thế còn cậu? Cậu có anh chị em gì không?”
“Không có.”
Thiện Yên Lam vứt tờ giấy xuống, chỉ máy chơi game ở cách đó không xa: “Chơi cùng nhau đi.”
“Được thôi.” Chung Việt nhướng mày.
Trò chơi này nhìn trông rất cổ điển, đó là trò đánh theo nhịp nhạc. Bọn họ mất một lúc để chọn nhạc, cuối cùng chọn bài có độ khó cao nhất. Hai người đều chơi rất nghiêm túc, Thiện Yên Lam là kiểu người làm gì cũng chăm chú tập trung, không ngờ Chung Việt cũng không kém.