Thời gian không ngắn, Trương Kỳ Nhã Và Liễu Khinh Khinh cũng bị thu hút lại đây.
“Má ơi, Yên Lam, tốc độ tay của cậu đỉnh ghê.” Trương Kỳ Nhã khoa trương cảm thán.
Hai người đang chơi game không thừa hơi để trả lời. Dần dần, mấy người bọn Liêu Lị Sa cũng đi tới, cô ta không buồn để ý đến việc Thiện Yên Lam đang chơi game, lập tức dựa vào vai cô, làm tay cô không khỏi run lên.
“Cậu mất chuỗi rồi kìa.” Liêu Lị Sao nói với vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa.
Thiện Yên Lam bất đắc dĩ nhìn cô ta, đánh nốt mất nhịp cuối cùng.
“Điểm cao hơn cả Chung Việt, giỏi ghê.” Liêu Lị Sa cười cong mắt, quấn lấy Thiện Yên Lam đòi đi chơi đua xe: “Chúng ta đi…”
“Chơi một ván với tôi đi.”
Liêu Lị Sa sững lại, bàn tay đang kéo tay Thiện Yên Lam không nhúc nhích suốt một hồi lâu. Cô ta nhìn nam sinh phía sau.
Thiện Yên Lam nhận thấy sự kỳ lạ của Liêu Lị Sa, cô nhìn thoáng qua Tống Túc, mỉm cười: “Tôi trước…”
Cô vừa mới chạm vào tay Liêu Lị Sa đã bị cô ta túm ngược lại: “Không được, cậu ấy phải chơi với tôi trước.”
“Sao tự dưng cậu lại muốn chơi thế?” Chung Việt ôm vai Tống Túc, tươi cười: “Trước kia cậu không chơi điện thoại thì cũng không tới, chẳng lẽ là nhìn tôi chơi nên mới thấy thèm à?”
“Ừ.” Tống Túc trả lời rất nhanh, đôi mắt hẹp dài của anh lười nhác liếc về phía Thiện Yên Lam, anh duỗi tay ra, kéo cô lại: “Chơi một ván.”
Liêu Lị Sa thấy Thiện Yên Lam bị anh kéo qua, con ngươi co lại, đang định kéo cô về thì lại bị một câu của Tống Túc cố định ngay tại chỗ.
“Để Chung Việt chơi với cậu.”
Thiện Yên Lam bị kéo tới kéo lui, làm cô vừa bất đắc dĩ vừa thấy phiền phức. Cô không thấy bản thân được yêu quý nhiều đến đâu, chỉ thấy mình bị đối xử tùy tiện như một món đồ.
Cô thở dài, dứt khoát ấn bắt đầu: “Tốc chiến tốc thắng đi.”
“Không kiên nhẫn đến vậy cơ à?” Đầu nhón tay của Tống Túc khẽ gõ lên máy chơi game, giọng điệu nghiền ngẫm: “Cậu muốn chơi đua xe?”
Âm nhạc đã vang lên, Thiện Yên Lam đặt cả hai tay lên máy, tốt tính nói: “Không phải, tôi chơi rồi đây còn gì.”
Tống Túc hừ cười một tiếng, mãi đến khi nốt nhạc xuất hiện mới chậm rãi xoay người. Thiện Yên Lam cũng không biết liệu anh có thực sự muốn chơi trò chơi hay không.
Chơi với Tống Túc và chơi với Chung Việt là hai quá trình khác hẳn nhau. Tống Túc nhìn màn hình, tay cũng ấn nốt nhạc nhưng lại hỏi cô về chuyện khác: “Chiều nay cậu nghe thấy cái gì rồi?”
“Chỉ nghe thấy có tiếng nói, không nghe rõ nội dung.”
“Ồ?” Một nốt nhạc cần ấn giữ lâu xuất hiện, Tống Túc thong thả ấn xuống, dời mắt sang nhìn Thiện Yên Lam.
“Thật đấy, tôi không lừa cậu đâu.” Thiện Yên Lam chăm chú nhìn màn hình, cô liếc qua phía anh: “Cậu sắp thua rồi.”
Ai ngờ Tống Túc lại trực tiếp quay qua phía cô, hoàn toàn làm lơ trò chơi. Anh rất cao, hình như còn cao hơn cả Lý Ngũ Kỳ. Ở trước mặt anh, trông Thiện Yên Lam rất nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng biểu cảm của cô lại lạnh nhạt, cô vẫn tập trung hoàn thành ván game này như cũ.
“Đối với tôi, thắng thua không quan trọng.” Tống Túc nhếch môi, giọng nói tràn ngập từ tính, vô cùng quyến rũ: “Quá trình vui vẻ là được.”
“Cậu rất thoải mái thong dong.” Trò chơi kết thúc, Thiện Yên Lam thắng, cô đáp lời anh: “Nhưng tôi cũng đồng ý với quan điểm này, tuy là hình như cậu không cảm nhận được niềm vui nào cả.”
Tống Túc cười ha ha, chống một tay trên máy chơi game, hơi cúi người nhìn cô: “Ai bảo là chỉ có thể cảm nhận niềm vui qua game?”
Thiện Yên Lam không trốn, cô liếc mắt thấy Liêu Lị Sa đang đi tới: “Tôi đi chơi trò khác đây.”
“Các cậu chơi xong chưa?” Liêu Lị Sa vẫn luôn nhìn thẳng vào Tống Túc: “Hai cậu vừa nói gì với nhau thế?”
Thiện Yên Lam chủ động kéo tay cô ta, cười nói: “Nói vài câu bâng quơ mà thôi, chúng ta đi chơi nhé?”
Liêu Lị Sa thấy Tống Túc lười biếng dựa vào máy chơi game, không có ý định đáp lời bèn rời đi cùng Thiện Yên Lam.
Lúc từ khu vui chơi về đã là chập tối, Thiện Yên Lam nhìn thoáng qua thời gian, muộn hơn dự tính một chút, may mà xe bus vẫn chạy, cô đứng chờ một mình trước điểm dừng xe bus.
Trước khi về Chung Việt còn hỏi Thiện Yên Lam có muốn ngồi xe riêng của cậu ta về không nhưng cô từ chối.
Ở điểm dừng xe bus chỉ có một mình Thiện Yên Lam, cô đeo cặp sách, đứng dựa vào biển quảng cáo, chăm chú nhìn chân của chính mình.
“Đợi xe một mình mà không chán à?”
Một giọng nói bất chợt vang lên, kéo Thiện Yên Lam hoàn hồn. Cô ngạc nhiên nhìn người vừa đi tới.
Chung Việt đứng bên cạnh Thiện Yên Lam, mỉm cười nhìn cô: “Để tôi đi cùng với cậu.”
“Cậu…” Thiện Yên Lam không ngờ cậu ta sẽ đến: “Không cần đâu, tôi đã rất quen với con đường này rồi, cậu đi về trước đi.”
“Muốn chờ hay không là tự do của tôi, cậu muốn can thiệp à?” Chung Việt cười tủm tỉm nói.
Thiện Yên Lam thấy mình không thuyết phục được Chung Việt bèn dứt khoát bỏ qua việc này: “Cậu ngồi xe số bao nhiêu?”
“Giống với cậu.”
Thiện Yên Lam nhìn cậu ta: “Cậu biết tôi ngồi xe nào à?”
“Tôi không biết.” Chung Việt cũng dựa vào biển quảng cáo như cô, tư thể thoải mái: “Vậy nên tôi mới nói là giống cậu.”
Có vẻ như Chung Việt muốn đi về cùng cô. Thiện Yên Lam bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể đứng chờ xe bus tới.
“Trước đây cậu học trường nào?” Cậu ta khơi đề tài.
“Trường THPT Vũ Tùng.”
“Cũng là trường trọng điểm của thành phố à, xem ra cậu học rất giỏi?”
Thiện Yên Lam khiêm tốn nói: “Cũng tạm được.”
Chung Việt cười: “Học sinh đứng đầu cả khóa, cậu khiêm tốn làm cái gì.”
“Cậu biết mà còn hỏi tôi.” Thiện Yên Lam không khỏi bật cười: “Cậu thú vị ghê.”
“Tôi thường nghe thấy người khác hình dung tôi như vậy.” Chung Việt hơi nghiêng đầu, cong môi: “Cậu có biết là cậu cũng rất thú vị hay không?”
Lời này làm Thiện Yên Lam bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy lời nhận xét này.
“Làm người khác rất muốn…”
Cách đó không xa, xe bus từ từ chạy tới, tiếng xe chạy át tiếng Chung Việt. Thiện Yên Lam cau mày: “Cậu vừa nói gì thế?”
“Không có gì, là xe này à?”
Thiện Yên Lam gật đầu, Chung Việt theo cô lên xe, ngồi cùng một hàng ghế với cô.
“Rốt cuộc là cậu muốn đi đâu?” Thiện Yên Lam hỏi: “Đừng bảo là về nhà tôi nhé?”
Chung Việt thản nhiên đáp: “Đúng là đưa cậu về nhà thật.”
“Thật sự không cần, cậu về muộn quá cũng không an toàn.”
“Lo lắng cho tôi à?” Chung Việt cười tươi hơn, cậu ta hạ giọng nói: “Yên tâm, tôi gọi xe về.”
Thật đúng là không thể khuyên nổi, Thiện Yên Lam dựa vào cửa sổ, chỉ đành than khẽ một tiếng: “Được rồi, tùy cậu vậy.”
Xe bus chạy qua mấy điểm dừng là tới nơi. Thiện Yên Lam xuống xe, Chung Việt đi theo phía sau cô, đúng là cậu ta đã đi theo đến gần nhà cô.
“Tôi đứng đây chờ xe của cậu tới rồi tôi lại về nhà.” Thiện Yên Lam từ chối đề nghị tiễn cô đến tận cửa nhà của Chung Việt.
Chung Việt nhướng mày: “Đừng cảnh giác với tôi như thế, tôi sẽ không lan truyền địa chỉ nhà cậu khắp nơi đâu mà.”
Thiện Yên Lam bất đắc dĩ: “Không phải vì lý do này. Nhà tôi cách đây rất gần, cậu cũng chỉ là vị thành niên, tôi nhìn cậu lên xe rồi lại đi.”
Lần này người bất đắc dĩ biến thành Chung Việt, cậu ta giơ tay đầu hàng: “Được rồi, giờ tôi gọi xe ngay đây.”
Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, thiếu niên thiếu nữ đứng dưới đèn đường, trông có vẻ cực kỳ xứng đôi. Bọn họ câu có câu không mà trò chuyện với nhau, dần dần thân thiết hơn rất nhiều.
Xe taxi đến rất nhanh, Chung Việt ngồi vào ghế sau, hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay bảo Thiện Yên Lam lại gần.
Cô ngoan ngoãn thò người tới, nghe thấy cậu ta mỉm cười nói một câu bên tai cô: “Chúc ngủ ngon.”