Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 12: chương 12

Trước Sau

break

Từ lần cùng nhau đi khu vui chơi lúc trước, nếu không phải Liêu Lị Sa tới tìm Thiện Yên Lam thì cũng là Chung Việt. Rõ ràng hai người học cùng một lớp nhưng lại cứ phải gọi cô ra vào hai lúc khác nhau.

Thiện Yên Lam đã quen thân với Chung Việt hơn, đến Ngô Ca và Âu Dương Lộ cũng quen dần với cậu ta.

“Trưa nay cùng nhau đi ăn cơm nhé?” Chung Việt nhìn Thiện Yên Lam.

 

“Cùng đi ăn cơm à?” Ngô Ca thò qua, hưng phấn hỏi.

Chung Việt cười, “ừ” một tiếng: “Có cả mấy người Lị Sa nữa.”

Nghe vậy, Ngô Ca xấu hổ, không dám đòi đi cùng: “Vậy các cậu đi ăn đi.”

 

Thiện Yên Lam vội nói: “Không cần, đợi lát nữa tớ…”

“Yên Lam.” Chung Việt gọi cô, cười tủm tỉm nói: “Lị Sa cũng nói muốn ăn cơm cùng với cậu, hôm nay cậu ăn cùng bọn tôi đi.”

Nói mới thấy tuy mấy người kia có tới tìm cô nhưng đúng là bọn họ đã lâu không ăn cơm cùng với nhau. Thiện Yên Lam yên lặng liếc nhìn Chung Việt, sau đó xoay người nhéo tay Ngô Ca: “Ngày mai tớ mang bánh ngọt đến cho các cậu.”

Ngô Ca lập tức hớn hở: “Vậy tớ chờ cậu đó.”

 

Thiện Yên Lam buồn cười nhìn cô ấy, giọng nói mang ý cười của Chung Việt vang lên ở phía sau: “Cậu đối xử với ai cũng tốt cả nhỉ.”

“Cậu ấy là bạn của tớ, tất nhiên là tớ phải tốt với cậu ấy rồi.”

 

“Thế tôi có phải là bạn của cậu không?” Chung Việt nghiêng người đến sát gần cô, khuôn mặt đẹp trai dần dần phóng đại.

Thiện Yên Lam trốn về phía sau, cười nói: “Đương nhiên rồi.”

Chung Việt đứng thẳng người dậy, một tay đút túi, một tay vén sợi tóc rủ bên vai cô: “Rất vinh hạnh.”

 

“Chung Việt, cậu đang làm gì thế?” Có tiếng bước chân vang lên ở cách đó không xa, Liêu Lị Sa đi tới, khoác tay Thiện Yên Lam, trêu đùa.

Chung Việt chỉ cười mà không nói, cậu ta dựa vào tường, tư thế lười nhác.

 

“Trưa nay tôi ăn cơm cùng các cậu.” Thiện Yên Lam chủ động phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.

“Tốt quá.” Trương Kỳ Nhã cũng thò qua, dựa đầu vào vai cô: “Lâu lắm không ăn cơm với nhau rồi. Trưa nay ra ngoài ăn nhé?”

“Tôi thế nào cũng được, các cậu quyết định đi.”

Có thể là ở trong mắt người ngoài, Thiện Yên Lam đã thân thiết với mấy người họ hơn rất nhiều.

Cô chưa bao giờ chủ động đến tìm bọn họ, chỉ trò chuyện thân thiết mỗi khi bọn họ tìm cô. Nhưng trong mắt người khác thì đây lại là dáng vẻ hoà thuận vui vẻ. Thiện Yên Lam không biết bọn họ có nhận ra điều này hay không, hoặc có lẽ họ chỉ chưa nói ra mà thôi.

“Hôm nay A Túc có tới không?” Trương Kỳ Nhã hỏi.

Liêu Lị Sa liếc nhìn điện thoại: “Không thấy tới, gửi tin nhắn cũng không trả lời, chẳng biết cậu ấy đang làm gì nữa.”

“Trong mấy người chúng ta thì cậu và Chung Việt thân với cậu ấy nhất còn gì. Chung Việt cũng không liên lạc được à?”

 

Chung Việt lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua: “Đây đâu phải lần đầu Tống Túc không tới, có gì mà phải bất ngờ.”

“Thích ghê, trường cũng mặc kệ.” Trương Kỳ Nhã dựa hẳn vào người Thiện Yên Lam: “À mà chuyện studio lần trước thế nào rồi?”

Có thể thấy rõ rằng Chung Việt ngập ngừng một chút. Trương Kỳ Nhã lập tức hiểu ra, tức phát điên mà muốn đi lên đánh Chung Việt: “Vậy mà cậu lại quên mất chuyện này!”

 

Chung Việt cười ha hả: “Sao lần trước cậu ấy tới mà cậu không hỏi?”

“Tôi…” Mặt Trương Kỳ Nhã vừa trắng vừa đỏ, giống như cơn tức đã xông lên tận óc: “Là do cậu đồng ý với tôi trước.”

“Được rồi được rồi, tôi sẽ hỏi giúp cậu.” Chung Việt trấn an.

Thiện Yên Lam mỉm cười nhìn bọn họ đùa giỡn. Cô dời mắt, vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Liêu Lị Sa. Cô đang định nhìn sang chỗ khác thì Liêu Lị Sa bỗng quơ quơ điện thoại ngay trước mặt cô: “Tôi quên mất tiêu. Cậu cho tôi WeChat đi, để tôi kéo cậu vào nhóm.”

Thiện Yên Lam gật đầu: “Để tôi vào lớp lấy điện thoại.”

Cô thêm WeChat với bọn họ, còn vào trong nhóm. Nhóm chat có tất cả sáu người, thêm Thiện Yên Lam là bảy. Quả đúng như lời Ngô Ca nói, sáu người bọn họ vẫn luôn chơi thân với nhau.

 

“Thôi, sắp vào học rồi, hẹn trưa gặp nhé.” Liêu Lị Sa buông tay, rời đi cùng với những người khác.

Thiện Yên Lam trở lại phòng học, Âu Dương Lộ và Ngô Ca lại thò sang. Âu Dương Lộ thần bí nói: “Yên Lam, có phải Chung Việt thích cậu hay không?”

“Hả?” Động tác kéo ghế của Thiện Yên Lam hơi ngừng lại, cô ngạc nhiên nhìn cô ấy.

“Nói thật thì biểu hiện có hơi giống, nhưng hình như Chung Việt đối với ai cũng đều như vậy.” Ngô Ca ngồi trước Thiện Yên Lam, nghiêm túc phân tích.

Thiện Yên Lam tán đồng gật đầu: “Đúng là cậu ấy đối xử với ai cũng tốt hết.”

 

“Thật vậy chăng?” Âu Dương Lộ không tin mấy: “Nhưng ánh mắt Chung Việt nhìn cậu…”

“Chắc là vì mắt cậu ấy là mắt đào hoa, nhìn ai cũng có vẻ đa tình.” Thiện Yên Lam bất đắc dĩ cười, bảo bọn họ về chỗ: “Tớ sẽ không yêu đương, chúng ta cùng nhau cố gắng học tập, được không?”

Trước khi đi, Ngô Ca và Âu Dương Lộ đều không nhịn được cười: “Đúng là học sinh ngoan.”

Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, Ngô Ca, Âu Dương Lộ và Trần Sảng Nhi cùng nhau đi đến nhà ăn. Một lát sau, mấy người nhóm Liêu Lị Sa đi xuống. Thiện Yên Lam đi đến chỗ họ, tò mò hỏi: “Khinh Khinh đâu rồi?”

“Cậu ấy đi ăn cơm với ba mẹ rồi.” Trương Kỳ Nhã khoác tay cô, cười hì hì nói: “Đi thôi, chúng ta ăn đi Sukiyaki đi.”

Liêu Lị Sa đi ở phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Thiện Yên Lam dừng chân, giang hai tay với cô ta: “Lị Sa, tới đây nào.”

“Ai da, trái tim tôi tan chảy mất rồi.” Trương Kỳ Nhã trêu đùa mà nhìn thoáng qua Liêu Lị Sa, bắt chước Thiện Yên Lam, giang tay với Chung Việt và Lý Ngũ Kỳ: “Hai cậu cũng tới đây đi nào.”

Lý Ngũ Kỳ không cảm động chút nào: “Thôi đi, ghê tởm quá.”

Trương Kỳ Nhã “hừ” một tiếng, nhanh chóng đi ở phía trước.

Mọi người tới quán đồ Nhật, gọi món xong rồi lại tiếp tục ríu rít trò chuyện.

“Đúng rồi, Yên Lam, cuối tuần cùng nhau ra ngoài chơi nhé?” Trương Kỳ Nhã vốn đang lướt điện thoại, chợt hào hứng nói: “Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố vừa có một cửa hàng bán đồ xa xỉ, một mình một tòa nhà đấy, chúng ta đến đó dạo được không?”

Liêu Lị Sa nhìn thoáng qua điện thoại của Trương Kỳ Nhã, cười nói: “Sao cậu không hỏi xem bình thường cậu ấy có thích hàng xa xỉ không.”

“À đúng.” Dường như bây giờ Trương Kỳ Nhã mới nhớ tới: “Tôi thấy cặp sách của cậu là thương hiệu bình thường, cậu đã mua hàng xa xỉ bao giờ chưa?”

Đề tài của con gái, các chàng trai tự động ngậm miệng. Thiện Yên Lam uống một ngụm trà, mỉm cười nói: “Tôi không hiểu mấy thứ này lắm.”

“Không thể nào! Cậu xinh đẹp như vậy, phải dùng hàng xa xỉ mới xứng.” Đôi môi đỏ của Liêu Lị Sa cong lên: “Cuối tuần chúng ta cùng đi đi. Đúng lúc nhân viên bán hàng mà tôi quen chuyển sang cửa hàng này, để tôi gọi điện thoại trước.”

“Woa, vậy thì tốt quá rồi.”

Thiện Yên Lam im lặng không lên tiếng, một lúc sau mới mở miệng: “Cuối tuần à…”

“Sao thế? Cậu bận à?”

“Ừm… Hẳn là không có việc gì.”

Liêu Lị Sa túm chặt tay cô: “Chuyện không quan trọng thì dời lịch đi. Cùng đi với bọn tôi nhé?”

Cuối cùng Thiện Yên Lam gật đầu: “Được.”

Liêu Lị Sa cười tươi hơn: “Cậu là tốt nhất.”

Đồ ăn đã được bê lên, là một nồi Sukiyaki to. Thiện Yên Lam ngồi hơi xa, phải đứng lên mới gắp được. Chung Việt cầm bát của cô, giúp cô gắp rất nhiều đồ ăn. Cậu ta cười: “Muốn ăn gì thì cứ nói với tôi.”

Thiện Yên Lam cười nhìn Chung Việt: “Cảm ơn.”

Mắt Chung Việt cong cong: “Không có gì.”

Bàn ăn hơi chật, có thể nói là Thiện Yên Lam ngồi sát Chung Việt, bên cạnh cô còn có Liêu Lị Sa, làm cô cảm thấy không thể hành động thoải mái được. Thiện Yên Lam nhấc tay, không cẩn thận đụng phải bàn tay trái đang đặt trên bàn của Chung Việt.

Da thịt cọ xát, lướt nhẹ qua nhau. Làn da của Thiện Yên Lam mịn màng, hương thơm thoang thoảng, có thể dễ dàng nhìn thấy mạch máu màu xanh trên cánh tay trắng nõn của cô, giống như chỉ dùng một tay là có thể giữ chặt.

Chung Việt lặng lẽ nhìn thoáng qua, cậu ta gắp một miếng thịt bò cho Thiện Yên Lam rồi nói nhỏ bên tai cô: “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Cô không biết tại sao Chung Việt đi vệ sinh mà còn phải nói với cô nên chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Phải công nhận là nhóm người này rất có gu, mỗi nhà hàng bọn họ chọn đều rất ngon. Thiện Yên Lam vui vẻ ăn uống, thấy Liêu Lị Sa ngừng đũa, nhìn điện thoại, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ăn no chưa?”

Liêu Lị Sa không ngẩng đầu, lười nhác “ừ” một tiếng.

“Sao thế?” Thấy tâm trạng của Liêu Lị Sa không tốt, Thiện Yên Lam hỏi một câu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc