Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 13: chương 13

Trước Sau

break

Ban đầu Liêu Lị Sa không trả lời, một lúc sau mới thở dài quăng điện thoại lên bàn: “Thật là phiền.”

Thấy Liêu Lị Sa không muốn nói, Thiện Yên Lam chỉ đồ ăn trong bát cô ta: “Cậu ăn đi, thức ăn sẽ giúp tâm trạng tốt hơn đấy.”

Liêu Lị Sa nhìn qua, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, ngũ quan vốn diễm lệ lại càng thêm lóa mắt: “Yên Lam, cậu tốt thật đó.”

 

“Sao cậu lại nói thế?” Thiện Yên Lam cười.

“Ừm… Xinh đẹp, thành tích tốt, còn rất dịu dàng nữa.” Liêu Lị Sa thong thả nói: “Chắc hẳn là có rất nhiều người thích cậu đúng không?”

Thiện Yên Lam suy nghĩ một lát: “Cũng không nhiều lắm.”

“Cậu giả vờ làm gì.”

Thiện Yên Lam cười khẽ: “Tôi ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Sao có thể không có nhiều người theo đuổi cậu được.” Liêu Lị Sa híp mắt, nhìn chằm chằm vào cô: “Theo tôi biết thì trong trường chúng ta có rất nhiều nam sinh thích cậu.”

“Làm gì khoa trương đến vậy.”

 

“Thật là! Đúng là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Liêu Lị Sa nghiêng đầu sang sát bên Thiện Yên Lam, đôi môi đỏ dán gần bên tai cô: “Tôi cũng rất thích cậu đó.”

“Vậy ư?” Thiện Yên Lam chớp chớp mắt, cười nói: “Cảm ơn cậu.”

 

Liêu Lị Sa bực bội chu miệng: “Sao cậu không nói là cậu cũng thích tôi?”

“Tôi cũng thích cậu.”

Liêu Lị Sa lại cười rộ lên: “Giờ mới đúng chứ.”

Thiện Yên Lam lỡ uống hơi nhiều nước, cô muốn đi vệ sinh nên nói với Liêu Lị Sa một tiếng rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Cô đứng rửa mặt trước gương, giọt nước lạnh lẽo chảy dọc theo cằm của cô, nhỏ xuống bồn rửa tay. Thiện Yên Lam nhìn khuôn mặt của mình trong gương, nhất thời trầm mặc.

 

Thiện Yên Lam biết khuôn mặt của mình được người khác đánh giá thế nào, có đôi khi cô thật sự không thể không chú ý tới mặt mình. Thiện Yên Lam không để ý tới vẻ bề ngoài cho lắm, cô chưa bao giờ dùng diện mạo làm tiêu chuẩn để hành xử với người khác giới. Vậy nên cô mới không rung động với Chung Việt - người được coi là sự tồn tại tốt đẹp trong mắt người khác.

 

Trên đời này có rất nhiều người xinh đẹp, ví dụ như anh em của cô, em họ cô, ba mẹ cô hoặc là bạn bè trước kia của cô.

Đi trên đường cũng có thể gặp được người đẹp trai xinh gái.

Quá nhiều, vậy nên không hề hiếm lạ.

Thiện Yên Lam đóng vòi nước, lắc lắc tay, đi tới trước máy sấy tay ở cửa, duỗi tay ra.

Máy không phản ứng, cô nhíu mày, đành phải chuyển sang dùng cái ở bên trong.

“A...”

Thiện Yên Lam sửng sốt, nhất thời không phản ứng kịp.

Tiếng nước dính nhớp và tiếng thở dốc nặng nề chợt dội thẳng vào tai. Thiện Yên Lam sững sờ tại chỗ, âm thanh làm người khác phải xấu hổ càng ngày càng rõ ràng hơn.

“A… Thoải mái quá…”

Thiện Yên Lam hơi nghiêng đầu, nhìn thấy một cánh cửa khép hờ. Cô lùi về phía sau một bước, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn nhanh chóng chạy đi.

Không ngờ lại có người to gan đến mức làm chuyện này ở nơi công cộng.

“Yên Lam…”

Thiện Yên Lam đột ngột dừng lại, nhìn về phía cánh cửa khép hờ bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Thật thoải mái…”

Chất giọng khiến người ta nóng ran này quanh quẩn bên tai, cô lập tức đỏ bừng cả mặt, bối rối không biết làm sao.

Dù Thiện Yên Lam không dám tin đến mức nào thì cô vẫn nghe ra người bên trong chính là Chung Việt, người nói muốn đi vệ sinh nhưng mãi vẫn chưa trở về.

 

Thiện Yên Lam còn đang khó hiểu không biết tại sao Chung Việt đi lâu như vậy, nhất thời quên không gọi cậu ta. Hóa ra là cậu ta đang ở trong nhà vệ sinh, vừa gọi tên cô vừa làm chuyện dâm dục.

“Cho tôi… Ha……”

Thiện Yên Lam thật sự không nghe nổi nữa. Cô xoay người, nhanh chóng rời khỏi đây.

Âm thanh kia càng lúc càng xa rồi biến mất hẳn, nhưng lời cuối cùng vẫn bay vào tai cô: “Yên Lam…”

Lúc quay về chỗ ngồi, mặt Thiện Yên Lam đỏ ửng. Trương Kỳ Nhã nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao cậu đi vệ sinh mà cứ như vừa bị sốt thế?”

 

“Bên trong hơi bí.” Thiện Yên Lam bình tĩnh ngồi xuống.

“Mà Chung Việt đâu rồi? Ban nãy cậu không gặp cậu ấy à?”

Thiện Yên Lam lắc đầu: “Tôi quên không gọi.”

Trương Kỳ Nhã cười rộ lên: “Thật đáng thương.”

Bọn họ ăn gần xong thì Chung Việt mới trở lại. Thiện Yên Lam thản nhiên đón nhận ánh nhìn của cậu ta, cười hỏi: “Cậu ăn no chưa?”

“No rồi, cậu thì sao?” Chung Việt vờ như không xảy ra chuyện gì, giọng điệu vẫn giống hệt như lúc ban đầu.

 

“No rồi.” Thiện Yên Lam cầm lấy áo khoác của mình: “Chúng ta về trường đi.”

Tới trường học, Thiện Yên Lam đi đến tầng của khối 11 liền phất tay tạm biệt bọn họ. Cô coi như không nghe thấy chuyện ban nãy, chẳng qua cô cũng vô thức cách xa Chung Việt hơn một chút.

Tuy thời khóa biểu của lớp 11 không kín cho lắm nhưng môn cần có thì vẫn có. Sau khi học hết tiết đầu tiên, cô giáo Ngô gọi Thiện Yên Lam đến văn phòng.

“Em đưa mấy tài liệu này cho giáo viên Lưu khối 12 hộ cô nhé?”

Thiện Yên Lam ngoan ngoãn đồng ý, vờ như thuận miệng hỏi: “Bạn lớp trưởng đâu rồi cô?”

“Em ấy đi xử lý mấy việc liên quan đến bài tập của lớp chúng ta rồi.” Cô Ngô giải thích: “Sắp đến kỳ kiểm tra tháng, lớp trưởng có rất nhiều việc phải làm.”

 

Thiện Yên Lam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Cô cầm tài liệu, đi tìm văn phòng của giáo viên khối 12.

Trên hành lang có rất nhiều học sinh, hiện tại đang là giờ nghỉ giữa giờ, bọn họ ngồi yên quá lâu nên đều ra ngoài đi lại. Thấy người mặc đồng phục có màu khác với đồng phục của khối 12 xuất hiện, tất cả đều tò mò nhìn qua, hơn nữa người tới còn là học sinh chuyển trường nổi tiếng của khối 11 nữa.

Thiện Yên Lam nhìn thẳng, chỉ cần giao tài liệu cho giáo viên Lưu là được.

Cô vừa chuyển tới nên không biết văn phòng giáo viên khối 12 ở đâu. Cô đi dọc theo hành làng, cẩn thận tìm kiếm. Khi đi ngang qua cửa một lớp học, Thiện Yên Lam thấy mấy người Liêu Lị Sa đang đứng dựa vào cửa sổ bên hành lang, trò chuyện với nhau.

 

Liễu Khinh Khinh là người đầu tiên nhìn thấy Thiện Yên Lam. Cô ta gọi cô tới: “Cậu lên đây làm gì thế?”

Thiện Yên Lam cho bọn họ thấy tài liệu cô đang cầm: “Tôi đi đưa tài liệu giúp giáo viên.”

“Văn phòng ở tầng trên cơ, cậu đi nhầm tầng rồi.”

Thiện Yên Lam mở to mắt: “Là vậy à!”

Chung Việt cười hỏi: “Có cần tôi giúp cậu không?”

Thiện Yên Lam lịch sự cười đáp: “Không cần, chuyện nhỏ mà thôi.”

Cô đang định chào tạm biệt bọn họ thì bỗng đột ngột bị người khác va phải. Thiện Yên Lam kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã sõng soài ra đất, may mà có một bàn tay to ôm lấy vai cô, đỡ cô lại.

Thiện Yên Lam quay đầu, người đâm phải cô là một nữ sinh, chỉ là trông nữ sinh đó còn chật vật hơn cả cô. Cô ấy ngã lăn ra đất, quần áo nhăn dúm dó, tóc tai bù xù.

Thiện Yên Lam biết nữ sinh này, cũng đã gặp cô ấy hai lần nên lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cau mày, vươn tay với cô ấy: “Xin lỗi, là tại tôi chặn đường của cậu.”

Bầu không khí bỗng lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn về phía này.

Bả vai nữ sinh đó run rẩy, hình như cô ấy đang khóc, nhưng lại không có âm thanh gì.

Thiện Yên Lam ngồi xổm xuống, kéo tay cô ấy: “Cậu có ổn không?”

“Tôi…”

Cô ấy khó khăn lắm mới dám mở miệng nhưng lại bị giọng nói chanh chua phía sau ngắt lời: “Đàn em chuyển trường, sao lại là cô thế hả?”

Ánh mắt Thiện Yên Lam nặng nề, cô quay đầu lại.

Cô biết hai nữ sinh đang đi tới, bọn họ chính là hai người bắt nạt nữ sinh này lần trước.

Hai người đó vẫn trang điểm xinh đẹp, bọn họ đi đến trước mặt Thiện Yên Lam, lập tức mạnh tay kéo nữ sinh kia dậy, choàng một tay qua vai cô ấy, cười nói: “Ê, Lý Hân Vãn, đụng vào người khác mà không biết xin lỗi à?”

Bầu không khí chợt trở nên đông cứng, Thiện Yên Lam còn chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói đầy vẻ mất kiên nhẫn của Liêu Lị Sa: “Mấy người có thể đừng làm trò trước mặt tôi được không hả?”

Nữ sinh kia dừng một lát, mấy chục đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, cô ta cắn răng cười: “Chẳng phải là cậu cũng rất thích xem à?”

“Thế thì cũng phải nhìn tình hình, sao cứ nhất định phải là bây giờ?” Liêu Lị Sa cười nhạo.

Thiện Yên Lam không cho bọn họ cơ hội trò chuyện tiếp mà bất chợt xen lời: “Cô buông cậu ấy ra trước đã được không?”

Nữ sinh kia đang định mở miệng, nghe thấy lời Thiện Yên Lam nói thì dừng lại, nhìn qua: “Cô quản hơi nhiều rồi đấy.”

Nữ sinh bị bắt nạt vẫn luôn cúi đầu, bả vai khẽ run rẩy, nhìn như không dám mở miệng. Thiện Yên Lam nhíu mày, trầm giọng: “Sắp vào học rồi, buông ra đi.”

“Ê, cô là cái thá gì…”

“Về phòng học đi.” Giọng nói nằm ngoài dự đoán vang lên, Chung Việt đứng sau lưng Thiện Yên Lam, cười bảo: “Có việc gì lần sau lại nói, hiện tại đến giờ vào học rồi.”

Nữ sinh kia chép miệng, buông tay, không cam lòng mà rời đi.

Thấy cuối cùng cô ta cũng đi, Thiện Yên Lam nhìn về phía nữ sinh vẫn đang đứng tại chỗ: “Bạn này, cậu…”

“Yên Lam.” Chung Việt vỗ vai Thiện Yên Lam, cười nhìn cô: “Không phải là cậu muốn đi đến văn phòng giáo viên à?”

Cô ngẩn người, một lát sau mới cười nhạt: “Giờ tôi đi đây.”

Thiện Yên Lam sửa sang tập tài liệu, động tác thực nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng khi đi ngang qua nữ sinh kia, cô nhỏ giọng nói: “Đi cùng tôi đi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Thiện Yên Lam đi, nữ sinh kia cũng đi. Người thông minh đều biết cô ấy đang đi cùng với Thiện Yên Lam.

“Ha?” Tiếng mỉa mai của Liêu Lị Sa đột ngột vang lên: “Đang làm trò gì vậy không biết, phổ độ chúng sinh đấy à?”

Chung Việt im lặng nhìn bóng dáng Thiện Yên Lam, khóe miệng cong cong.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc