Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 14: chương 14

Trước Sau

break

Sau khi đưa tài liệu, cô đưa cô gái đó đến phòng y tế.

"Cậu... Không đi học à?" Cô gái do dự hỏi.

Thiện Yên Lam mỉm cười dịu dàng: "Tôi chỉ đưa cậu đến đây thôi rồi sẽ quay lại lớp ngay."

 

Cô ấy càng cúi đầu thấp hơn.

"Tôi là Thiện Yên Lam, cậu là Lý Hân Vãn phải không?"

Một lúc sau cô ấy mới gật đầu, khẽ nói: "Tôi biết cậu."

"Tôi nổi tiếng vậy à?" Cô mỉm cười bất đắc dĩ, bảo cô gái ngồi lên ghế rồi lấy dung dịch sát trùng và bông tăm ra đưa cho cô ấy: "Cậu tự bôi đi, tôi về trước đây."

 

Lý Hân Vãn ngượng ngùng cầm lấy chai thuốc, Thiện Yên Lam biết cô ấy có lời muốn nói nên kiên nhẫn chờ đợi.

"Cậu không hỏi tôi à?"

"Hỏi gì?"

 

"Thì là... Tại sao tôi lại bị bắt nạt?"

"Ừm..." Cô kéo dài giọng, khẽ nói: "Có phải cậu làm gì chọc đến bọn họ không?"

"Không phải." Lý Hân Vãn ngẩng phắt lên, sợi tóc rũ xuống hai bên sườn mặt, giọng nói gấp gáp: "Tôi không làm bất cứ chuyện gì cả, không hề... Bọn họ chỉ thích lấy tôi ra làm niềm vui, thích thấy tôi khóc..."

 

Thiện Yên Lam mỉm cười nhìn Lý Hân Vãn, chủ động giơ tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau tai cô ấy, khẽ nói: "Nhưng cậu phải ngẩng đầu ưỡn ngực đối đầu với bọn họ, chỉ cần cậu phản kháng, để bọn họ biết cậu cũng biết tức giận thì tất nhiên sẽ không dám tùy tiện bắt nạt cậu nữa."

Ánh mắt cô gái có vẻ hoang mang xen lẫn khó hiểu: "Gì cơ?"

"Hửm? Tôi vẫn chưa nói rõ ràng à?"

"Không... Không phải..." Cô ấy lẩm bẩm, không biết đang nói cho ai nghe: "Điều này khác hẳn những gì cậu ấy nói... Điều này..."

"Cậu ấy?" Thiện Yên Lam bắt được từ khóa, hơi nheo mắt lại hỏi: "Cậu ấy là ai?"

 

Lý Hân Vãn đột nhiên bối rối: "Không, không có gì."

Cô ấy không muốn nói thì cô cũng không ép hỏi, chỉ nhẹ nhàng nâng mặt cô ấy lên, khẽ hỏi: "Không muốn bị bắt nạt thì phải tự mình đứng lên, đừng nản chí, đừng e ngại bất cứ ai, cậu không thể trở thành trò đùa của bọn họ, được chứ?"

 

Lý Hân Vãn há hốc miệng, trong chốc lát không biết đáp lại thế nào.

Cô cũng không cần cô ấy trả lời, buông tay ra nói: "Tôi đi trước đây, cậu bôi thuốc rồi quay về lớp đi."

Tiết này là tiết của cô Ngô, cô ấy rất ngạc nhiên tại sao Thiện Yên Lam lại đi lâu như vậy, cô giải thích là phải mất một lúc mới tìm được văn phòng lớp 12. Thế là cô Ngô vội xin lỗi vì quên nhắc cô văn phòng ở trên tầng hai.

Quay về chỗ ngồi, cô bắt đầu chăm chú nghe giảng.

Khi tan học, cô lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của mẹ bảo đã đợi ở cổng trường.

Cô vui mừng thu dọn cặp sách đi ra ngoài.

"Yên Lam, vội gì thế?" Trần Sảng Nhi gọi giật lại từ đằng sau.

Ngô Ca và Âu Dương Lộ phải trực nhật nên không đi cùng họ, thể lực của Trần Sảng Nhi không tốt nên không thể đuổi theo cô.

 

"Tớ không đi cùng cậu được rồi, mẹ tớ đến đón." Thiện Yên Lam áy náy nói.

"Ồ, không sao đâu, cậu mau đi đi, đừng để mẹ đợi lâu."

Cô mỉm cười đáp lại rồi đi nhanh ra cổng trường.

Kéo cửa tay lái phụ ra, cô mỉm cười dịu dàng nói với người phụ nữ trong xe: "Mẹ."

"Ừ, ra rồi à." Bà nhận lấy cặp sách của con gái: "Hôm nay có mệt không?"

 

"Không ạ, đi học không mệt lắm." Cô nhận lấy hộp sữa bò mẹ đưa cho, uống xong mới hỏi: "Sao hôm nay mẹ lại có thời gian đến đón con ạ?"

Mẹ cô mỉm cười: "Dạo này khá rảnh, mẹ xin nghỉ phép với sếp rồi, sẽ có nhiều thời gian ở bên bé ngoan."

Thiện Yên Lam sáng mắt lên: "Thật ạ? Còn ba thì sao?"

"Mẹ không rõ lắm, về nhà hỏi ba con nhé?"

Cách mẹ nói chuyện vẫn luôn như đang đùa với trẻ con, cô không khỏi bật cười, đáp: "Vâng, vậy thì về nhà hỏi ba xem."

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, đặc biệt là lúc xe đang chạy chậm, cô đang cảm nhận làn gió thổi qua thì vô tình liếc thấy bóng dáng của Chung Việt ở phía xa. Khi xe chạy đến trước mặt cậu ta, cô đành phải chào hỏi: "Chung Việt."

Cậu ta nhìn sang, mỉm cười giơ tay lên: "Về nhà à?"

"Ừm." Thiện Yên Lam khẽ đáp.

"Yên Lam, bạn con à?" Mẹ cô đột nhiên lên tiếng.

Cô hơi khựng lại, sau đó mỉm cười nghiêng người sang để mẹ nhìn thấy Chung Việt.

"Cháu chào dì ạ." Chung Việt mỉm cười chào hỏi, cậu ta hơi cúi người về phía ghế khiến khoảng cách của hai bên gần hơn.

 

"Ừ, chào cháu.'' Mẹ cô dừng xe, quay sang mỉm cười nhìn cậu ta: "Cậu bé đẹp trai quá!"

"Đâu có, dì cũng rất đẹp ạ."

Mẹ cô bật cười: "Bây giờ trẻ con đều khéo miệng vậy sao?"

"Mẹ ơi, mình đi thôi." Thiện Yên Lam nhắc bà, lại quay sang khẽ nói với Chung Việt: "Mai gặp lại."

"Ừm, mai gặp." Cậu ta vẫn duy trì tư thế cúi người nhìn vào mắt cô, khi hai ánh mắt chạm nhau, nụ cười của cậu ta càng sâu hơn, khẽ nói: "Yên Lam."

Nếu còn không hiểu ý của cậu ta thì cô đúng là kẻ ngốc.

Cô khẽ mỉm cười, từ từ đóng cửa xe lại.

"Cậu bạn đó tên là gì vậy, trông đẹp trai quá."

Thiện Yên Lam thở dài: "Chung Việt ạ."

"Không có nhiều chàng trai đẹp trai như vậy đâu."

Chủ đề nói chuyện của bà vẫn luôn xoay quanh Chung Việt khiến cô rất chán nản, suốt dọc đường chỉ đáp lại qua loa.

"Sao vậy? Không thích chàng trai kia à?" Mẹ mỉm cười nhìn cô qua gương chiếu hậu.

 

Cô chỉ đáp một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Người đẹp trai trên đời này nhiều lắm, chẳng lẽ con lại thích hết."

"Cũng đúng, có một người mẹ đẹp thế này thì con còn để mắt đến ai được nữa."

Thiện Yên Lam bật cười: "Mẹ đúng là..."

Cô và Chung Việt mới quen biết còn chưa đến một tháng, nếu bảo cậu ta thích cô thì cô không tin, cô càng tin cậu ta thấy sắc nổi lòng tham hơn.

Rất nhiều người vì gương mặt nên mới thích cô, nhưng cái thích này sẽ không duy trì được lâu, chỉ cần không được đáp lại tình cảm thì tất nhiên bọn họ sẽ rời đi. Thế nên những người xung quanh cô thường không phải bạn lâu dài.

Chuyện gặp Chung Việt ở nhà vệ sinh, Thiện Yên Lam định quên đi và không nhắc đến, cũng không muốn có mối quan hệ thân mật hơn với cậu ta. Giả vờ không nghe không biết là biện pháp tốt nhất, dù cậu ta muốn tiến xa hơn với cô thì cô cũng chỉ có thể nói tạm biệt.

Lúc về đến nhà, ba cô đang ở nhà, thấy vợ và con gái về, ông mỉm cười chào đón: "Rửa tay rồi ăn cơm thôi."

Ba cô nấu ăn rất giỏi, cả bàn đồ ăn ngon đều do ông làm. Cô không hiểu tại sao ba mẹ đột nhiên nổi hứng muốn đến đón cô và về nhà nấu cơm nhưng dù sao cô cũng rất vui.

"Ba ơi, ba cũng được nghỉ ạ?"

Ông ngẩng đầu lên, cười nói: "Ừ, cuối tuần này cả nhà ta sẽ đi ra ngoài ăn cơm."

Vì công việc bận rộn nên bọn họ rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bình thường toàn ăn luôn ở nhà, công việc của họ có rất nhiều tình huống bộc phát, có khi chỉ nhận được một cuộc điện thoại cũng phải thay đổi kế hoạch.

Ba mẹ cùng được nghỉ khiến Thiện Yên Lam rất vui vẻ.

Lúc đi học, Ngô Ca và Âu Dương Lộ cảm thấy tâm trạng của Thiện Yên Lam tốt hơn hẳn bình thường, thế là không khỏi trêu chọc: "Sao vậy? Yêu ai rồi phải không?"

Cô cười nói: "Không phải, ba mẹ tớ được nghỉ."

"Chỉ thế á?"

"Ừm." Cô gật đầu, nụ cười chưa từng tắt đi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc