Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 15: chương 15

Trước Sau

break

Thấy Thiện Yên Lam vui vẻ như vậy, mấy cô bạn không trêu chọc nữa, họ xoa đầu cô nói: "Tội nghiệp quá! Chỉ ở bên ba mẹ cũng vui đến thế, xin lỗi nha, tớ không hiểu được cảm giác đó."

Thiện Yên Lam mỉm cười đẩy tay cô ấy ra: "Làm gì vậy? Đừng coi tớ là trẻ con."

"Cậu dễ thỏa mãn như vậy chẳng phải là trẻ con sao?"

 

Trưa nay cô ăn cơm với nhóm Ngô Ca, bốn người ngồi ăn cơm ở tầng một, luôn miệng bàn tán xem trưa nay có món gì ngon.

 

Đang ăn vui vẻ thì không khí đột nhiên trở nên khác thường, Thiện Yên Lam ngẩng đầu lên, thấy Ngô Ca và Âu Dương Lộ đang kinh ngạc nhìn sang một bên thì cũng nhìn theo, con người khẽ nhúc nhích.

Lý Hân Vãn đang ngồi im như tượng, trên đầu đầy đồ ăn lẫn lộn, có mấy cô gái đang cười nhạo và đổ bát canh nóng hổi lên người cô ấy.

 

Vẫn là hai cô gái lần trước nhưng lần này có nhiều người hơn.

"Ôi trời! Làm sao đây? Tôi lỡ tay đổ thức ăn lên người cậu rồi, cậu muốn đi mua phần khác hay là nhặt lên ăn?"

Cô gái gầy gò cúi gằm mặt xuống, hai vai không ngừng run rẩy.

 

"Ồ! Lại là cô ấy..." Một câu cảm thán của Ngô Ca kéo hồn của Thiện Yên Lam lại.

 

"Cậu biết người ta à?" 

Cô ấy gật đầu nói: "Chắc cả trường đều biết, Lý Hân Vãn đáng thương mà, tính tình Văn Cẩm Nhi cực kém, nhìn ai ngứa mắt thì sẽ bắt nạt đến chết luôn. Cô gái tên Lý Hân Vãn này bị bắt nạt lâu lắm rồi, nếu là tớ thì đã chuyển trường từ lâu, sao chịu nổi đến tận bây giờ."

Thiện Yên Lam không khỏi nhíu mày: "Trường học cứ mặc kệ vậy à?"

 

"Văn Cẩm Nhi có ô dù ghê lắm, Lý Hân Vãn chỉ là một người bình thường, sao đấu lại tư bản chủ nghĩa được." Lúc này Âu Dương Lộ mới lên tiếng, cô ấy nhún vai nói: "Nhà trường đã quen mắt nhắm mắt mở rồi, chỉ cần không gây ra chuyện lớn thì bọn họ đều mặc kệ."

Cô không ngờ ngôi trường này lại đến mức này, cô khẽ nheo mắt: "Không ai ngăn cản à?"

"Cậu nhìn mọi người xung quanh đi." Trần Sảng Nhi hạ giọng nói: "Có ai không cười trên nỗi đau của người khác đâu, ai cũng đang hóng hớt mà?"

 

"Tất nhiên cũng có người phẫn nộ nhưng những người đó ở đâu thì bọn tớ không biết, cũng không dám nghĩ tới.'' Ngô Ca thở dài.

Thiện Yên Lam hít một hơi, lại nhìn về phía đó, mấy cô gái đang gây chuyện vẫn chưa kết thúc, bọn họ tiếp tục lăng mạ Lý Hân Vãn, thỉnh thoảng còn kéo tóc cô ấy khiến cả bọn cười ầm lên.

Cô vô thức đứng dậy nhưng lại bị Trần Sảng Nhi giữ chặt: "Tớ biết cậu không ngồi yên được, nhưng ở trong trường này thì cậu phải biết ai không nên đụng vào, đừng để bản thân bị liên lụy."

 

Cô gạt tay cô bạn ra, Trần Sảng Nhi lo lắng gọi: ''Yên Lam!"

"Chơi đủ chưa?"

Căn tin đang ồn ào náo loạn nháy mắt lặng như tờ, một bóng dáng cao lớn đứng ngoài cổng, hai tay đút túi quần, ánh mắt ung dung nhìn về phía đó.

"Tống... Tống Túc?" Sắc mặt cô gái tái nhợt: "Chẳng phải cậu không ở trường sao?"

Anh đứng thẳng lưng, lười nhác nhìn cô ta: ''Tôi có ở trường không còn phải báo cáo với các cô à?"

"Không phải..."

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tống Túc bước đến bên cạnh Lý Hân Vãn, kéo cánh tay cô ấy ên.

"Tống Túc, trước giờ cậu vẫn luôn mặc kệ mà..." Cô gái vội nói.

 

Anh chẳng thèm liếc nhìn cô nàng kia: "Bây giờ muốn quan tâm, được không?"

Thấy tình hình như vậy, Thiện Yên Lam mới ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn chằm chằm bên đó.

"Vãi! Xảy ra chuyện gì vậy? Tống Túc và Lý Hân Vãn có quan hệ gì thế?"

"Lúc trước bị bắt nạt nhiều thế mà chẳng quan tâm, bây giờ đột nhiên như vậy là sao?"

Tiếng bàn tán quanh quẩn bên tai, Thiện Yên Lam ăn thêm vài miếng rồi đứng dậy: "Chúng ta đi thôi."

"À... Ừ."

Cô cất khay đi, vừa lơ đãng ngước mắt lên thì cảm nhận được ánh mắt của Lý Hân Vãn, quay lại nhìn thì mới thấy cô ấy đã ra khỏi căn tin.

Căn tin lại ồn ào trở lại, mấy cô gái tức tối ngồi xuống, sắc mặt rất khó coi.

 

"Cái quái gì vậy? Cô ta mà cũng có quan hệ với Tống Túc hả? Từ bao giờ thế?"

"Tôi từng thấy bọn họ nói chuyện rồi, không phải chứ..."

Thiện Yên Lam đang chuẩn bị rời khỏi căn tin thì bị mấy cô gái đó gọi lại: "Này, Thiện Yên Lam, cô ta có quan hệ với Tống Túc từ bao giờ thế?"

Cô không quan tâm, bước chân không hề dừng lại.

"Chết tiệt! Đang hỏi cô đấy!''

Ngô Ca giật giật góc áo cô, lo lắng nhìn sang.

Cô đành phải quay lại đáp: "Không biết."

"Cô không biết á? Cô che chở cho cô ta à? Sao lại thế... Này! Dừng lại!"

Thiện Yên Lam không quay lại mà đi thẳng ra khỏi căn tin.

Trần Sảng Nhi nhíu mày, lo lắng hỏi: "Cậu từng can thiệp à?"

Thiện Yên Lam: "Ừ."

Ba người nhìn nhau, cuối cùng Trần Sảng Nhi lựa lời nói: "Yên Lam, tớ biết cậu có lòng tốt nhưng nhiều lúc cũng phải nghĩ đến bản thân. Bọn tớ là bạn của cậu, không muốn cậu bị tổn thương, hiểu không?"

Thiện Yên Lam nhìn sâu vào mắt cô ấy, sau đó cười nói: "Tớ biết rồi, cảm ơn các cậu."

Mấy cô gái thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau đi về lớp.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, không phải vì Lý Hân Vãn bị bắt nạt mà vì Tống Túc đột ngột xuất hiện và đưa cô ấy đi.

Sau khi tan học, khi đi cùng nhóm Liêu Lị Sa, cô thấy rõ ràng sắc mặt của cô ta rất khó coi, bọn họ đứng nói chuyện ngoài cửa lớp, Tống Túc hờ hững nhìn điện thoại, còn Liêu Lị Sa thì sầm mặt chất vấn anh: "Rốt cuộc cậu với cô ta là sao?"

Tống Túc chẳng buồn ngẩng lên: "Liên quan gì đến cậu?"

"Tống Túc!"

Cuối cùng lần này cũng có chút phản ứng, anh hơi nhếch môi, giọng nói pha chút cười nhạo đầy ẩn ý: "Cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."

Liêu Lị Sa lại càng đen mặt, cô ta siết chặt nắm đấm, móng tay gần như cắm vào thịt.

"Được rồi, đây chẳng phải chuyện gì lớn, sao cậu phải giận thế?" Chung Việt mỉm cười xoa dịu bầu không khí, còn vỗ vai an ủi Liêu Lị Sa: "Bảo muốn đi xem phim phải không? Đi thôi."

Kết quả là Liêu Lị Sa lại càng tức.

Cơn tức bùng phát rất lớn khiến cô ta gần như mất lý trí, chẳng ai có thể tưởng tượng được sau khi mất lý trí cô ta sẽ làm ra chuyện gì.

Nhóm Trương Kỳ Nhã cũng không xen vào, như thể mỗi lần xảy ra chuyện này bọn họ cũng không nói gì.

Bầu không khí rất kỳ lạ, Thiện Yên Lam chỉ im lặng nhìn tất cả như người ngoài cuộc, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt cô thật kỳ quái.

"Yên Lam, sao còn đứng ngẩn ra đấy?" Chung Việt quay lại hỏi cô.

Cô nở nụ cười: "Đây."

Bọn họ đã hẹn đi xem phim từ trước, đó là một bộ phim trinh thám do Liêu Lị Sa chọn. Lúc đầu cô ta có hỏi ý kiến của Thiện Yên Lam nhưng cô cũng thích thể loại này nên đã đồng ý.

Cả nhóm đi vào rạp, ngồi xuống ghế, có thể tự do chọn chỗ ngồi. Cô vốn định ngồi cạnh Trương Kỳ Nhã hoặc Liễu Khinh Khinh nhưng Chung Việt đã chừa lại một chỗ cho cô nên chỉ đành ngồi xuống cạnh cậu ta.

Phim bắt đầu chiếu, cô tập trung toàn bộ sự chú ý lên màn hình.

Xem được một nửa thì tư thế ngồi của cô càng lúc càng lười biếng, một tay tùy ý khoác lên thành ghế. Đang tập trung xem phim thì một cảm giác ấm áp đột ngột chạm vào mu bàn tay cô, Thiện Yên Lam giật mình, vội nhìn sang trái.

Có một bàn tay to đang đặt lên tay cô.

Cô giật nảy mình, định rút tay lại nhưng bị người đó túm chặt lại, đầu ngón tay còn khẽ vuốt mấy cái lên mu bàn tay cô.

Chuyện này khiến cô càng muốn rút ra, nhưng chàng trai đang túm tay cô lại không cho phép, người đó hơi nghiêng người nói với cô: "Phản ứng mạnh thế không sợ người khác phát hiện à?"

"Còn nữa..." Người đó hơi ngập ngừng, sau đó mới cười nói: "Đừng tưởng tôi không biết lúc đó cậu đang đứng ngoài cửa nhé?"

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc