Trò Chơi Tự Định Nghĩa

Chương 16: chương 16

Trước Sau

break

Thiện Yên Lam cứng đờ, hơi thở nóng bỏng đó vẫn đang thoảng bên tai khi cậu ta sáp lại gần nói chuyện.

Cậu ta khẽ bóp tay cô: "Hửm? Sao không nói gì nữa?"

Cô giả vờ bình tĩnh, dồn sức rút mạnh tay về, không hề lo lắng sẽ khiến Tống Túc bên phải chú ý, cô hạ giọng nói: "Tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

 

Chung Việt cười khẽ: "Sao có thể."

"Cậu cũng nghe thấy tôi gọi tên cậu rồi, còn giả vờ không nghe thấy nữa."

Giọng nói của cậu ta nghe đầy vẻ châm chọc, chuyện này khiến cô không khỏi nhíu mày, gần như dồn cả người về bên phải.

 

"Sao? Muốn ngồi lên đùi tôi à?" Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính bất chợt vang lên từ bên phải.

Thiện Yên Lam cứng đờ, tay phải đặt lên thành ghế, chống đầu nói: "Điều chỉnh tư thế ngồi thôi."

Tống Túc khẽ cười.

Thiện Yên Lam biết tư thế bây giờ cực kỳ xấu hổ, trông như thể muốn dán chặt vào người Tống Túc, nhưng cô thật sự không muốn nghiêng sang trái, chỉ có thể ngồi sát sang thành ghế bên phải.

 

Nhưng Chung Việt không muốn Thiện Yên Lam dễ dàng thoát thân, cậu ta túm tay cô kéo lại, cô còn chưa kịp hét lên đã ngã vào lòng cậu ta.

 

Hơi thở gần sát khiến cô nổi da gà khắp người, Chung Việt cất giọng kèm theo ý cười: "Tránh cái gì? Tôi có ăn cậu đâu."

"Bỏ tay ra." Thiện Yên Lam nghiến răng nói.

"Nếu tôi không bỏ thì cậu làm gì được tôi?"

Cô hít sâu một hơi: "Bỏ tay ra, đừng ép tôi phải tát cậu."

Cậu ta khẽ cười, nói: "Không ngờ cậu cũng cá tính lắm."

"Buông tay."

Chung Việt lại ghé sát vào tai cô, khẽ nói: "Cậu phản kháng kịch liệt thế này khiến tôi buồn làm đấy."

"Tôi đã nói rõ với cậu rồi, tôi không thích cậu, không thích một chút nào! Thế nên khi tôi còn nói chuyện tử tế thì mau thả tôi ra đi." Thiện Yên Lam cười lạnh, giọng điệu lập tức lạnh xuống: "Sau khi phim chiếu xong, tôi có thể xem như không có chuyện gì xảy ra."

 

Cậu ta không trả lời ngay mà càng siết chặt tay cô: "Cậu nhất định phải từ chối tôi như vậy sao?"

"Chẳng lẽ những lời tôi vừa nói đều là nói suông?"

Nghe vậy, Chung Việt bật cười: "Xem ra cậu giận thật rồi, nhưng cậu dựa vào đâu để chống lại tôi?"

"Là sao?"

"Trong trường xảy ra nhiều chuyện như vậy chẳng lẽ vẫn chưa khiến cậu nhìn rõ sự thật à?" Cậu ta thì thầm: "Không có thế lực chống lưng, cậu lấy gì để chống lại tôi?"

Thiện Yên Lam lại tỉnh táo khác thường: "Nếu tôi nhất quyết từ chối cậu thì cậu vẫn ép buộc tôi phải không?"

 

Nụ cười của Chung Việt càng tươi hơn: "Sao lại gọi là ép buộc? Tất nhiên tôi sẽ chờ đến lúc cậu bằng lòng rồi."

Nghe vậy, cô bật cười, một tay nắm lấy thành ghế, mượn lực giơ chân lên đột ngột đạp thẳng vào người cậu ta.

"Bộp!"

Một tiếng vang lớn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bọn họ đều quay lại nhìn.

Thiện Yên Lam nhìn chằm chằm Chung Việt đang vô cùng kinh ngạc, nở nụ cười mỉa mai nhưng lại dịu dàng giơ tay ra, nói: "Sao tự nhiên lại ngã thế? Không sao chứ?"

 

Chung Việt ngồi dưới đất, vẻ mặt ngơ ngác như thể vẫn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt ngây dại trợn tròn.

Cô ngồi xổm xuống, kéo mạnh cánh tay cậu ta lên rồi đẩy người ngồi xuống ghế, cũng thuận thế ngồi xuống ghế của mình, lạnh lùng nói: "Cậu có thể thử xem."

Cậu ta không trả lời, rạp phim tối tăm nên không nhìn rõ sắc mặt cậu ta, nhưng cô chẳng thèm quan tâm, chỉ ngồi im tiếp tục xem phim.

"Còn định nắm tay tôi đến bao giờ nữa?" Giọng nói đầy ý cười vang lên từ bên phải.

 

Lúc này Thiện Yên Lam mới chợt nhận ra thành ghế bên phải đã bị Tống Túc chiếm từ bao giờ, vừa nãy tức quá nên đã nắm lấy tay anh. Cô vội vàng thả tay ra, đang định xin lỗi thì cổ tay lại bị bắt lấy.

Cô chợt khựng lại, lập tức muốn rút ra nhưng bàn tay to lớn bên cạnh còn nhanh hơn, nó kéo mạnh cô về phía trước khiến người cô va vào thành ghế cứng rắn, cơn đau đớn la ra khắp bụng.

Cằm đột nhiên bị nâng lên, ánh mắt cô chạm thẳng vào đôi mắt tối tăm của Tống Túc.

Cô không hiểu được cảm xúc bên trong đó nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ, lông tơ khắp người dựng hết lên như có bản năng cảnh giác của động vật.

"Cậu thật thú vị!"

Giọng nói trầm thấp không có biểu cảm gì nhưng lại mang hàm ý cười cợt.

Trong bóng tối, Thiện Yên Lam không nhìn rõ gương mặt của anh nhưng dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn cô. Bàn tay anh nắm chặt lấy cằm khiến cô không thể thoát ra được.

Cô nghiến răng: "Cậu cũng muốn bị đánh à?"

Tống Túc bật cười thích thú, thả cô ra nhưng không không hề cách xa ra mà càng ghé sát hơn: "May mà có cậu, hôm nay tôi rất vui."

Gương mặt đẹp trai đột ngột phóng đại trước mặt, Thiện Yên Lam cố chịu sự khó chịu, vừa giơ tay lên định đánh thì anh đã rời đi.

 

"Cuối tuần này các cậu muốn đi Tượng Chúng phải không?"

Tượng Chúng là trung tâm thương mại lớn mà lần trước Trương Kỳ Nhã nhắc đến, cô lập tức ngồi ngay ngắn, chẳng còn tâm trạng nào mà xem phim nữa, cũng chẳng muốn trả lời, hai bên trái phải đều là thú dữ khiến cô chỉ muốn bỏ đi ngay.

Tống Túc cuốn lấy lọn tóc bên cổ Thiện Yên Lam, anh lười nhác dựa vào thành ghế, nhếch môi nói: "Hy vọng chúng ta sẽ có một ngày cuối tuần vui vẻ."

Ý là anh cũng đi cùng.

Thiện Yên Lam nhắm mắt lại, cô đã bắt đầu nghĩ lý do để từ chối rồi.

Mãi đến lúc phim chiếu xong, cô mới kìm nén ý nghĩ xông thẳng ra ngoài rạp chiếu phim, chủ động khoác tay Trương Kỳ Nhã ra ngoài.

 

Trương Kỳ Nhã khó hiểu hỏi: "Vừa nãy Chung Việt bị ngã à?"

Cô gật đầu, cười nói: "Sơ sẩy ấy mà."

"Ha ha ha! Đang ngồi hẳn hoi mà tự nhiên lại ngã." Cô ta quay lại chế nhạo Chung Việt.

Thiện Yên Lam cười nhạt không nói gì, chỉ lơ đãng liếc Chung Việt, thấy sắc mặt cậu ta vẫn tự nhiên, bình tĩnh nói: "Không ngồi chắc."

Tố chất tâm lý rất vững! Cô quay mặt đi, quyết định không quan tâm nữa.

Cô gọi xe về, sắc trời vẫn còn sớm, đã đủ lý do để từ chối lời đề nghị đưa về của Chung Việt.

Chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang suy nghĩ của cô, cô đặt di động bên tai, mỉm cười tạm biệt bọn họ.

Sau khi lên xe, cuối cùng cũng rời khỏi tình cảnh ngột ngạo, tâm trạng của cô đã bình tĩnh lại.

Về đến nhà, ba mẹ đã nấu ăn xong, chỉ chờ cô về ăn.

"Đi chơi với bạn có vui không?" Ba gắp một miếng đồ ăn cho cô.

Cô gật đầu, cười nói: "Ở bên ba mẹ vẫn vui hơn ạ."

"Cái con bé này, chỉ biết nói ngọt dỗ ba mẹ vui thôi.'' Mẹ cô vui ra mặt: "Tối chủ nhật chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, ba con đã đặt bàn rồi."

Thời gian hẹn đi chơi với nhóm kia cũng là chủ nhật, cô đã có lý do chính đáng để từ chối nên rất vui vẻ

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc