Đêm đó, cô nhắn tin vào nhóm nói là chủ nhật mình có việc nên không đi mua sắm được.
Người đầu tiên trả lời là Trương Kỳ Nhã, cô ta gửi tin nhắn thoại đến, giọng thất vọng: "Sao đột nhiên lại đổi ý thế? Tôi rất mong chờ lần đi mua sắm này đấy."
Cô áy náy nói: "Ba mẹ tôi đột nhiên có việc, thật sự rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ đi cùng các cậu."
Lúc này, Liêu Lị Sa gửi tin nhắn vào nhóm: Tự nhiên có chuyện gì vậy? Đi ăn với ba mẹ à? Chuyện đó lúc nào làm chẳng được, đây là lần đầu chúng ta đi chơi vào cuối tuần đấy, cậu đi cùng đi.
Nhưng Thiện Yên Lam vẫn khéo léo từ chối: Là chuyện trong nhà, lần sau lại đi cùng nhau nhé.
Một lúc sau cô ta mới trả lời: Lần sau không được bùng kèo nữa nhé.
Cô thở phào: Tất nhiên rồi.
Giải quyết xong một chuyện lớn, Thiện Yên Lam hoàn toàn thả lỏng, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Khi tâm trạng tốt, cô chăm sóc da rất kỹ lưỡng, còn ở trong phòng tắm một tiếng đồng hồ mới đi ra.
Hôm sau phải đi học nên cô không thể lề mề lâu.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tuần, Thiện Yên Lam vui vẻ đi ra ngoài ăn tối với ba mẹ, trong bữa ăn không gặp phải ai khác, chuyện này khiến cô rất thư thái.
Trong trường học, mối quan hệ của Liêu Lị Sa vẫn như cũ, từ lần đó Chung Việt đã khiêm tốn hơn rất nhiều, không còn chủ động nói chuyện với cô nữa.
Tâm trạng của cô tốt hơn nên nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Biến số duy nhất là Lý Hân Vãn, nghe Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh nói sau lần Tống Túc ra mặt bảo vệ thì không còn ai dám bắt nạt cô ấy nữa.
Những người bạn quen biết cô ấy đều chủ động chào hỏi khi gặp mặt, thậm chí còn đứng ra nói chuyện giúp cô ấy.
Thiện Yên Lam không ngờ chỉ một Tống Túc cũng có sức ảnh hưởng lớn như vậy, nhưng anh rất hiếm khi đến trường, cũng không ai nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau. Dần dà, không biết ai đồn thổi Tống Túc chỉ đột nhiên thương hại nên mới ra mặt giúp đỡ thôi.
Trong khoảng thời gian đó, cô chỉ tình cờ gặp Lý Hân Vãn một lần, thỉnh thoảng nhìn thấy ở sân trường, cô thấy cô ấy thay đổi rất nhiều, có người để nói chuyện cùng, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn, khi gặp người khác cũng không còn rụt rè nữa.
Trông thấy Thiện Yên Lam, Lý Hân Vãn còn vui mừng đứng lên vẫy tay với cô.
Cô mỉm cười bước tới, những người bên cạnh Lý Hân Vãn chỉ lặng lẽ quan sát, hiển nhiên bọn họ cũng biết chút ít về mối quan hệ giữa hai người họ.
"Dạo này cậu thế nào?" Thiện Yên Lam cười hỏi.
"Ừm, tôi đỡ hơn nhiều lắm!" Cô ấy cười nói, trông sáng sủa hơn trước nhiều thật: "À... Tôi vẫn luôn muốn nói với cậu một câu, cảm ơn cậu!"
Thiện Yên Lam ngẩn người, vội nói: "Tôi không làm gì cả."
"Không đâu, cậu có thể ra mặt nói đỡ cho tôi đã vui lắm rồi..." Cô ấy đan hai tay vào nhau như thể đang căng thẳng: "Tôi có thể mời cậu đi ăn sau giờ học không?"
"Được chứ." Cô dịu dàng đáp: "Tất nhiên là được."
Lý Hân Vãn cười rạng rỡ: "Cảm ơn cậu."
"Tôi phải quay về rồi, cậu cứ nói chuyện với bạn nha."
"Chờ chút..." Thấy Thiện Yên Lam dừng lại, cô ấy lại không biết nên nói thế nào.
Thiện Yên Lam khó hiểu: "Hả?"
"Thì là... Cậu không tò mò mối quan hệ của tôi và Tống Túc à?"
Vừa nói xong, Thiện Yên Lam đã cảm thấy mấy cô gái sau lưng Lý Hân Vãn lập tức nhìn về phía mình, cô nhìn Lý Hân Vãn một lát mới cười nói: "Cậu không muốn nói thì thôi."
Cô ấy kinh ngạc hỏi: "Cậu không tò mò à?"
"Ừm, không tò mò.'' Cô nói rất chậm rãi, sau đó nháy mắt với cô ấy: "Nhưng nếu cậu muốn kể cho tôi thì sau giờ học cứ từ từ nói."
Lý Hân Vãn cười nói: "Ừ."
Trước khi đi, Thiện Yên Lam nghe thấy tiếng nói chuyện càng lúc càng xa ở sau lưng: "Tại sao cậu kể cho cô ta mà không kể cho chúng tôi, có gì mà phải che giấu..."
Cô không dừng bước, chậm rãi quay lại lớp học.
Kỳ thi tháng càng lúc càng đến gần, bầu không khí trong lớp học càng ngày càng căng thẳng. Dù chỉ là một kỳ thi nhỏ nhưng đối với những người coi trọng thành tích thì đây vẫn là một kỳ thi quan trọng.
Tâm trạng của Thiện Yên Lam khá bình thản, cảm thấy đối mặt với kỳ thì chẳng khác gì một bài trắc nghiệm nhỏ, không có áp lực lớn lắm.
Hai ngày thi tháng kết thúc rất nhanh, sau mỗi kỳ thi, trường Trung học phổ thông Sơn Thanh đều cho nghỉ ba ngày. Ngô Ca và Âu Dương Lộ đang bàn xem có nên đi ra ngoài chơi không.
Thiện Yên Lam cũng muốn thư giãn một chút nên vui vẻ đồng ý.
Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối cô đi ăn với Lý Hân Vãn, lần đó cô không chủ động hỏi về mối quan hệ giữa cô ấy và Tống Túc, nhưng có vẻ sau một đêm suy nghĩ, Lý Hân Vãn đã quyết định không nhắc đến nữa.
Chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Khi nhắc lại chuyện này thì đã là một tuần sau.
Cô thường xuyên nhìn thấy Lý Hân Vãn ở sân trường, cô ấy càng ngày càng cởi mở hơn trước nhiều, nụ cười trên môi cũng nhiều hơn. Bên cạnh cô ấy luôn có rất nhiều người vây quanh, trong đó có cả không thiếu nam, nữ sinh lúc trước không coi cô ấy ra gì.
Thật ra Thiện Yên Lam cũng hiểu lý do khiến thái độ của bọn họ thay đổi, nhưng dường như Lý Hân Vãn biết rất rõ nhưng vẫn vui vẻ đón nhận.
Dạo này, chủ đề nóng nhất trên diễn đàn trường là Tống Túc đột nhiên đến trường học trong giờ ra chơi để đưa cho Lý Hân Vãn một chai nước.
Với hành động này, nếu nói họ không có quan hệ gì thì chắc chắn không ai tin.
Lý Hân Vãn khó mà che giấu được sự vui mừng trên mặt, chuyện này cũng xuất hiện trên diễn đàn.
Điều này khiến những nghi ngờ về lý do Tống Túc thích "vịt con xấu xí" tầm thường như Lý Hân Vãn lập tức chia làm hai phe.
Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh cũng cười trên nỗi đau của người khác, chỉ có Liêu Lị Sa sầm mặt, không biết đang nghĩ cái gì.
Thiện Yên Lam quơ quơ tay trước mắt cô ta: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt Liêu Lị Sa u ám, nhìn theo bàn tay sang gương mặt cô, nhếch miệng cười lạnh: "Cậu cảm thấy tôi nên làm thế nào?"
"Cậu muốn làm gì?"
Không ngờ lúc này Liêu Lị Sa lại im lặng.
Một lúc sau, cô ta mới nở nụ cười như thường ngày, quay sang nhìn Thiện Yên Lam, khẽ nói: "Nếu Tống Túc đã có ý với cô ta, chi bằng chúng ta cũng tìm hiểu thử xem, biết đâu lại có chỗ tốt thật?"
Thiện Yên Lam rất bình tĩnh, nhưng chuông cảnh báo trong lòng đã kêu inh ỏi.
Cô lẳng lặng nhìn cô ta mấy giây, sau đó mỉm cười "Ừ" một tiếng.
Cái nhóm này, những người này, những mối quan hệ này, cô cảm thấy càng nhìn càng kỳ quái.
Giống như một đám người điên mất trí.
"Đứng đây làm gì?"
Thiện Yên Lam quay đầu lại, thấy tên đầu sỏ gây chuyện không biết đã đứng đây từ lúc nào đang ung dung nhìn sang.
Dạo này Tống Túc thường xuyên đến trường hơn, vừa rồi biến mất một lúc chắc là lại đi sang chỗ Lý Hân Vãn.
"Cậu không đi học à?"
Không biết anh đã bước đến trước mặt Thiện Yên Lam từ lúc nào, đang cụp mắt xuống nhìn cô.
Cô mỉm cười: "Đi ngay đây."
"Tống..." Liêu Lị Sa định kéo tay áo anh.
"Các cậu đi trước đi." Anh nói.
Liêu Lị Sa đứng im tại chỗ, Trương Kỳ Nhã và Liễu Khinh Khinh thì nhìn nhau.
Lúc này, Chung Việt có hành động trước, cậu ta bước đến cửa lớp, nói: "Vào đi."
Thiện Yên Lam thấy tình hình không ổn lắm nên lập tức lùi lại một bước, nói mình muốn đi trước nhưng đột nhiên lại bị chàng trai bắt lấy.
"Định đi đâu?"
Lúc này, cô thật sự không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, cố sức giãy ra: "Đi học."
"Vừa nãy còn thong thả mà giờ lại vội à?" Anh cười nói.
"Cậu buông tay ra trước đã." Cô hạ giọng nói.
Dù không cố ý nhìn sang thì cô cũng cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Liêu Lị Sa.
Cô không ngờ mình lại vô tình chọc phải hai tên điên nên càng cố sức tránh thoát: "Đi học!"
Đúng lúc này, chuông vào lớp vang lên, các bạn học ngoài hành lang bắt đầu đi về lớp. Thiện Yên Lam cứ tưởng Tống Túc muốn giằng co đến cùng với cô, không ngờ anh lại buông tay, cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: "Tôi rất mong đợi cuối tuần vừa rồi, sao cậu không đến?"
Sau khi được thả tự do, Thiện Yên Lam lập tức lùi lại.
Trong khoảnh khắc lùi lại, cô vừa thả tay xuống đã cảm nhận được một cảm giác sượt qua ở ngực.
Vẻ mặt hoàn hảo Thiện Yên Lam vẫn luôn duy trì bấy lâu nay chợt xuất hiện vết nứt, cô vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đầy ý cười của anh.
"Đi học đi."